Chương 20.1: Vân Hương bị thương

Bỗng nhiên trong một đêm, tuyết rơi trắng cả một vùng, Thái gia thôn đã bắt đầu bước vào mùa đông, nhiều ngày nay Vân Hương ở yên trong phòng, không ra khỏi cửa, bên ngoài lạnh lẽo làm tay nhỏ nàng đỏ rực, vẫn là ở trên giường đất thoải mái nhất.

Chỉ là hôm nay, Trương thẩm cùng Chu thẩm nhà thôn trưởng tự mình tới cửa, mời nàng đến nàng nhà Trương thẩm sưởi ấm, tuyết vừa rơi, người trong thôn liền không có chuyện gì để làm, hoa màu đã thu hoạch xong rồi, bên ngoài trải đầy tuyết trắng xóa, chỉ có thể vây quanh đống lửa, nói chuyện nhà tán gẫu với nhau. Thân phận Vân Hương đặc thù, sợ người trong thôn nói xấu, rất ít khi ra cửa tụ tập nói chuyện cùng người khác.

Khi nàng cùng Trương thẩm và Chu thẩm tới căn lều tranh được dựng lên trong nhà Trương thẩm để sưởi ấm, đã có rất nhiều người trong thôn đang đánh bài. Chỗ xa còn có tiểu hài tử đang đùa giỡn. Hương Hương nhà Thôn trưởng cùng mấy tiểu tỷ muội cùng nhau nói chuyện.

“Vân Hương, tới bên này.” Trương thẩm bưng một chiếc ghế nhỏ đặt trên mặt đất, vỗ vỗ, hướng Vân Hương vẫy tay.

Vân Hương gật gật đầu, vươn tay nhỏ tới trước đống lửa, hơ ấm tay.

Ít lâu sau, Trương thẩm liền hỏi nàng: “Vân Hương, chuyện trước đó ta cùng ngươi nói, thế nào rồi? Có được hay không?”

Lời nói của bà vừa dứt, Hương Hương bên cạnh liền khẩn trương nhìn qua chỗ này, còn có chút thẹn thùng đỏ mặt, ánh mắt chờ mong.

Vân Hương mím môi, nhẹ giọng nói: “Trương thẩm, việc hôn nhân của đại bá, đệ muội như ta cũng không thể làm chủ được, hiện giờ đại bá còn đang giữ chức vị ở triều đình, tương lai vẫn muốn tiếp tục đền đáp quốc gia, khẳng định sẽ không ở mãi trong thôn chúng ta. Việc này, ta cũng không dám cưỡng bách hắn nha.”

Nói thì nói như vậy, nhưng ai cũng đều nghe được, đây là lão đại Thái gia không nhìn trúng Hương Hương.

Nhà thôn trưởng muốn đem khuê nữ gả cho Thái Thanh Sơn, người trong thôn đều có nghe nói đến, lúc này, có mấy phụ nhân bên cạnh dựng lỗ tai nghe, nghe xong lời Vân Hương nói, một người trong đó cười nhạo ra tiếng, ở bên cạnh nói mát.

“Ta nói Chu tẩu tử này, ngươi nghĩ thử một chút đi, lão đại Thái gia bây giờ cũng đã là đại quan, sao có thể xem trọng cô nương trong thôn chúng ta? Xem như là giống được với tức phụ của lão nhị nhà đó, da thịt non mịn, cả ngày vặn mông, chỉ biết thông đồng với nam nhân có khi còn không được, bộ dáng Hương Hương nhà ngươi cũng chỉ xem như nha đầu bình thường trong thôn, vẫn là nên chết tâm đi.”

Bởi vì Vân Hương xinh đẹp, vừa ra khỏi cửa, hán tử trong thôn đầu đều nhìn chằm chằm nàng, cho nên phần lớn nữ tử trong thôn đều không thích nàng, sau lưng đều nói nàng là hồ ly tinh.

Lời này vừa thốt ra xong, bên cạnh liền có người âm dương quái khí mở miệng: “Ai nói không được nào. Sao có ngươi biết Thái Thanh Sơn không định lấy vợ? Nói không chừng nha, đã sớm cùng đệ muội hồ ly tinh kia thông đồng, huynh đệ cộng thê, cũng không phải là một chuyện vui hay sao?”

Vân Hương nghe lời nói dơ bẩn của các nàng, tức đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên, tay nắm chặt ống tay áo.

Chu thẩm nhà thôn trưởng bên cạnh cũng cau mày không vui nhìn Vân Hương một cái, trên mặt mang theo vài phần chán ghét.

Đương nhiên, bà ta cũng không hẳn là thật sự tin những lời chọc ghẹo không đáng tin cậy đó, chỉ là gần đây trong thôn có người truyền ra lời đồn, nói Thái Thanh Sơn đã sớm cùng đệ muội của mình giảo hợp bên nhau, hai người đã sớm chung giường chăn ngủ ngon, nói đã tận mắt trông thấy. Nửa điểm cũng không giống giả.

Lại nói Vân Hương này đích xác cũng không giống như cô nương trong sạch, Thái Thanh Sơn nhìn đủ hoa hồng, sao còn có thể nhìn trúng Hương Hương ngay cả lá xanh cũng không bằng kia.

Hương Hương ngồi bên cạnh thấy một màn này, còn bị tức đến khóc thút thít, từ nhỏ đến lớn, đồ vật mà nàng ta muốn, còn trước nay không ai dám nói không. Nàng ta nhìn bộ dáng Vân Hương đỏ mặt cũng đẹp, thấy là muốn yêu thương kia, trong lòng ghen ghét lợi hại, lại một nhìn nam tử ngồi bên cạnh đánh bài, đôi mắt còn nhìn chằm chằm nàng, trong lòng Hương Hương lại càng thêm tức giận.

Cái hồ ly tinh dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ này!

Nàng ta tức đến mất đi lý trí, vậy mà lại mặc kệ tất cả, tiến lên, kéo Vân Hương một phen, hung hăng đẩy đến bên đống lửa.

“A!” Mùa đông người trong thôn sưởi ấm đều là dùng bó củi đã dự trữ nhiều năm, thứ củi này vô cùng dễ cháy. Ngọn lửa gặp được vải bông khô ráo, nháy mắt liền ở trên người Vân Hương bốc cháy, đem nàng cắn nuốt.

Mặt Vân Hương tái nhợt, giãy giụa, chỉ có nàng ngọn lửa này có bao nhiêu nóng, nội tâm lại tuyệt vọng cỡ nào.

Mấy tẩu tử trong thôn, nhìn thấy Vân Hương bị đẩy vào đống lửa, lập tức hét lên, ồn ào, kêu to lấy chổi đánh lửa, lại nói chạy đi lấy nước, nước có thể dập tắt lửa.



Lúc này, Thái Thanh Sơn đang đứng ghé vào cách vách trong viện nhà mình, nghe được thanh âm dập lửa ồn ào cách vách, sắc mặt lập tức liền thay đổi, tốc độ nhanh chóng từ trong viện nhảy tiểu viện nhà Trương thẩm, cởϊ áσ khoác, chạy về phía đệ muội đang ở trong đống lửa.

Cũng may Trương thẩm phản ứng nhành, đem lu nước nhà nàng bưng đến, dội từ đầu đến chân, đem Vân Hương tưới ướt, còn có cả Thái Thanh Sơn đang gắt gao ôm Vân Hương.

Đem cả người đệ muội ướt đẫm kéo vào trong lòng ngực, hắn trầm khuôn mặt, lúc này, thân thể Vân Hương run run rẩy rẩy, bị kinh hách, thân mình đều mềm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ở trong lòng ngực Thái Thanh Sơn run bần bật.

Quần áo cả người nàng đều ướt đẫm, dính sát vào người, càng thêm lả lướt hấp dẫn,

Thái Thanh Sơn đem nàng chặn ngang bế lên, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người mẹ con Hương Hương, “Công nhiên hành hung hại người, việc này ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Sắc mặt Hương Hương có chút trở nên trắng, sợ tới mức đỏ mắt, nước mắt treo ở mi mắt, càng thêm nhu nhược đáng thương.

Chu thẩm vội vàng sốt ruột nói, “Thái Thanh Sơn, đừng tưởng rằng ngươi tham gia quân ngũ trở về liền không coi ai ra gì, nhà của chúng ta cũng có người thân trên triều đình. Hương Hương nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nữ hài tử đùa giỡn thì đã sao, lại nói chúng ta đều là người một thôn, ngươi đừng có không nể mặt người như thế. . .”

Đám đàn ông đang đánh bài, xem diễn, chơi đùa đều dừng việc trong tay, nhìn chằm chằm dáng người Vân Hương làm sắc mặt Thái Thanh Sơn càng thêm âm trầm.

Thái Thanh Sơn lạnh lùng nhìn Chu thẩm liếc mắt một cái, không nói chuyện, xoay người đem Vân Hương gắt gao ôm vào trong ngực, ôm nàng rời đi.

Vân Hương nằm trong lòng ngực hắn, tay nhỏ nắm chặt vạt áo trước của hắn, “Đại bá, ngươi thả ta xuống đi, việc này không hợp quy củ. . .”

Môi mỏng Thái Thanh Sơn mím chặt, cả người khí áp trầm thấp, không nói một lời ôm Vân Hương trở về nhà.