Chương 17.2: Khó chịu

Nhìn Vân Hương đi ra ngoài, hắn đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi: “Vân Hương, ta. . . Ta thấy huyện thành có rất nhiều tiểu cô nương mặc y phục đẹp, ta mua cho ngươi một bộ, ngươi có muốn thử xem không?”

Sợ Vân Hương chê cười hắn, vội bổ sung nói, “Ta là một nam nhân thô lỗ, thật sự không hiểu đồ vật của nữ nhân các ngươi, đây đều là do bà chủ tiệm đề cử. . . Ngươi mau thử xem.”

Vân Hương một trận mặt đỏ tai hồng, bất quá, đành phải cầm xiêm y vào trong phòng.

Sau khi nàng ra tới, trong con ngươi Thái Thanh Sơn hiện lên vài phần kinh diễm.

Khi Vân Hương không dùng phấn son đã thập phần xinh đẹp, hiện giờ mặt thoa chút son phấn, thay váy dài xanh ngọc, càng thêm xinh đẹp bội phần, quốc sắc thiên hương, chọc người trìu mến, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, đều khiến cho tim đập nhanh.

“Thế nào?” Vân Hương có chút xấu hổ, rũ đầu vén tóc mái bên tai.

Thái Thanh Sơn nhìn thẳng vào nàng, yết hầu trong cổ họng lăn lộn, mặt đỏ tai hồng, hơn nửa ngày mới nói: “Vân Hương, ta không cần nữ nhân kia, ngươi gả cho ta đi! Ta chỉ muốn cưới ngươi! Cả đời ta đều sẽ đối tốt với ngươi! Thái Thanh Sơn ta có thể cưới được ngươi, cả đời chết cũng không tiếc.”

Vân Hương bị hù đến nhảy dựng, sững sờ tại chỗ, phản ứng vừa vui mừng lại thẹn thùng, còn có vài phần bực bội: “Ngươi đang nói bậy cái gì đó, không thể nói những điều không may mắn như vậy. Hiện giờ ngươi nhận bổng lộc của triều đình, là đại tướng quân, ta, ta cũng chỉ là một quả phụ, sao có thể xứng đôi với ngươi. . . Càng đừng nói, ta còn là đệ muội của ngươi . . .” Nói xong, liền ngồi ở trên giường đất khóc thút thít, cũng không biết là đang khóc số mệnh của mình không tốt, hay là bản thân không danh không phận bị cẩu nam nhân chiếm tiện nghi.

Hiện giờ nàng cùng Thái Thanh Sơn thân phận cách xa, còn có quan hệ đại bá với đệ muội, hiện giờ không biết đã bị người trong thôn chửi mắng bao nhiêu lần. Hắn nói để nàng gả cho hắn, vậy nàng có thể không màng tất cả mà cùng hắn ở bên nhau sao? Trong lòng Vân Hương vừa cảm động lại ngượng ngùng, càng thêm muốn khóc, muốn tìm một bờ vai để dựa vào, xả hết mọi ủy khuất trong lòng.



“Ngươi khóc cái gì. . .” Thái Thanh Sơn ở quân doanh cùng một đám nam nhân pha trộn, chưa bao giờ gặp cảnh nữ nhân khóc chít chít, trong lòng có chút bực bội, hắn không hiểu, để nàng gả cho hắn ủy khuất nàng như vậy sao, tình nguyện gả cho cái tên A Quý gì đó của Trương gia kia cũng không muốn gả cho hắn.

Hắn không nói một lời đi ra cửa. Muốn đi ra ngoài đánh quyền.

Vân Hương thấy hắn cái gì cũng không nói đã ra khỏi cửa, nàng ngay cả cơm cũng không nấu, khóc đến càng thêm khó chịu, quả nhiên sau khi nam nhân hưởng thụ qua, liền không thèm quan tâm đến nàng.

Khóc được một nửa, Vân Hương đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, trên lông mi mang theo nước mắt, nhìn trên bàn bày biện đầy son phấn tốt, sau một lúc lâu mới dần im lặng.



Thái Thanh Sơn mặc áo quần ngắn, đánh quyền xong, thời điểm trở về một thân đầy mồ hôi, cơ bắp trên cánh tay bị mồ hôi chảy ra làm cho đen bóng, hướng vào trong viện.

Hắn vừa tiến vào, liền phát hiện trong viện có một cô nương lạ mắt, đang cùng đệ muội nói chuyện, phát hiện hắn vào sân, một bên trộm xem hắn, một bên xấu hổ mặt đỏ bừng.

Làn da của cô nương kia có chút đen, người khá cao, nhưng khô cằn, gầy gò, trước sau như một, vẫn là đệ muội ở bên cạnh nhìn thuận mắt hơn, trên người mềm mại, ôm thoải mái.

Thời điểm Thái Thanh Sơn nhìnVân Hương, Vân Hương vừa vặn cũng thấy hắn, bị ánh mắt nóng rát của hắn làm cho mặt đỏ lên, nàng dời ánh mắt đi, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, không được tự nhiên muốn trốn đi, nhưng nhớ tới mục đích hôm nay Hương Hương tới, vẫn là căng da đầu nói: “Đại bá, đây là Hương Hương nhà thôn trưởng, trước khi ngươi đi hành quân hẳn là đã gặp qua.”

Lông mày Thái Thanh Sơn tức khắc nhíu chặt.

Ai?

Hương Hương.

Nhớ tới buổi sáng nghe được cuộc nói chuyện giữa đệ muội cùng Trương thẩm, nhìn lại cô nương bên cạnh kia vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn hắn, sắc mặt Thái Thanh Sơn nhất thời liền trở nên âm trầm.

Hắn banh một khuôn mặt ngăm đen, lạnh giọng nói câu: “Đã biết.” Liền nhanh chóng trở về phòng.



Vẻ mặt Hương Hương mất mát nhìn theo phương hướng Thái Thanh Sơn rời đi.

Trong lòng Vân Hương thở dài, xem bộ dáng hiện giờ của đại bá, hẳn là không có một tia thương lượng, tức khắc trong lòng vừa vui mừng lại vừa chua xót, quay đầu thấy Hương Hương sắp khóc ra tới, đành phải nhẹ giọng an ủi nói: “Đại bá ít khi nói chuyện, đối với bất kì ai cũng đều không thích nói, ngươi đừng để ý.”

Hương Hương thất hồn lạc phách gật gật đầu, đại khái là cảm thấy trên mặt không nhịn được, không bao lâu sau liền hồng vành mắt rời đi.

Thái Thanh Sơn trở lại trong phòng, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Vân Hương, trong lòng càng thêm ưu phiền, nàng còn làm mai cho hắn, nàng chẳng lẽ còn không biết tâm ý của hắn sao? Người hắn thích là ai, nàng còn không biết sao?

Nghĩ đến bộ dáng của Hương Hương vừa rồi, so với Vân Hương, nàng ra không đủ trắng, thân mình không có thơm như Vân Hương, thanh âm cũng không Vân Hương, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại. Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được cười một cái, làng trên xóm dưới này, ai so ra cũng đều kém Vân Hương.

Cho dù là ở trong thị trấn, hắn cũng không nhìn thấy có ai hơn được nàng. Người hắn thích cũng chỉ có mỗi mình Vân Hương.

Tâm ý Thái Thanh Sơn kiên định, cũng kiên định tín niệm.

Vân Hương tiễn Hương Hương đi, dứt khoát cũng trở về phòng, nàng mới không thèm đi nhìn sắc mặt thối của đại bá đâu.

Ngồi ở trước bàn trang điểm, vẻ mặt Vân Hương u sầu đùa nghịch bột nước, trong lòng nàng lộn xộn, giữa trưa, Thái Thanh Sơn nói xong những lời đó liền bỏ chạy đi, cũng chưa nói thêm cái gì. Nếu để hắn chọn lại, hắn sẽ chọn nàng, hay vẫn là chọn Hương Hương?

Nàng cầm lấy bút kẻ mày, tay chân nhẹ nhàng vẽ mi cho mình, khi còn làm nha hoàn, nàng đã từng thấy qua bộ dáng người họa mày, hơn nữa, Vân Hương xinh xắn, lần đầu kẻ mày thập phần không tồi, mày liễu cong cong, làm cho đôi mắt nàng cũng càng thêm đẹp. Nhấp một nhấp son môi, tô lên miệng anh đào nhỏ càng thêm kiều diễm ướŧ áŧ.

Nàng đẩy cửa ra. Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Thái Thanh Sơn ở trong sân chẻ củi. Vân Hương đi qua, trong giọng nói mang theo vài phần thấp thỏm: “Đại bá, trời còn không có tối, ta ra vườn rau hái một chút rau xanh, buổi tối ngươi muốn ăn cái gì, ta đi nấu cho ngươi.”

Bàn tay to Thái Thanh Sơn siết chặt rìu, ngẩng đầu nhìn nàng.

Ánh mắt nóng rực của hắn dừng ở trên người Vân Hương, xem đến đầu quả tim nàng đều phát run, nàng thẹn thùng cúi thấp đầu xuống, né tránh ánh mắt hắn, vành tai đỏ rực.

Khuôn mặt nhỏ của đệ muội so với hoa còn xinh đẹp hơn, cái miệng nhỏ đỏ rực, nhìn kiều diễm ướŧ áŧ. Dần dần, hô hấp của hắn có chút thô nặng, muốn nhéo cằm nàng, hung hăng yêu thương nàng, đem son môi trên môi nàng ăn sạch sẽ, đem miệng nhỏ của nàng hôn đến sưng lên.

Tay cầm rìu của hắn càng ngày càng dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay đều lồi ra, hắn hít sâu mấy hơi thở, đem sợi dục niệm kia đè ép xuống, sau đó, môi mỏng gắt gao mím chặt, sắc mặt nặng nề nhìn Vân Hương, liếc mắt một cái.

Đó là son phấn hắn mua cho đệ muội, nàng dùng đẹp như vậy, trời đã tối đen còn ra cửa, là muốn cho ai xem, A Quý Trương gia sao? Nghe nói hắn ta mấy ngày nay đang ở cách vách. Ra cửa là có thể để cho hắn nhìn thấy đi.

Ngực Thái Thanh Sơn bị đè nén lợi hại, còn mang theo vài phần chua xót, đây là tư vị trước kia hắn chưa bao giờ cảm nhận được.

Hắn thu hồi ánh mắt, khí áp cả người đều rất thấp, thanh âm nặng nề mở miệng: “Ăn gì đều được.”

Nói xong lại bổ sung một câu: “Vẽ thực xấu.”

Ngay sau đó, bàn tay to nâng rìu lên, dùng sức bổ một cái, củi lửa tức khắc bị chia năm xẻ bảy, phịch một tiếng, đủ để thấy được hắn dùng sức lực bao lớn, phảng phất ngay sau đó có thể đem cọc gỗ lót ở phía dưới làm hỏng.

Lúc này, hắn khôngmuốn nhìn thấy Vân Hương, nhìn bộ dáng nàng ngượng ngùng, càng miễn bàn việc nàng vừa mới vừa đem Hương Hương đưa tới, làm mai cho hắn., Hắn nỗ lực đối tốt với nàng, nàng lại còn làm mai cho hắn, nữ nhân này là muốn tức chết hắn sao.



Cả ngày hôm nay đại bá thấy nàng cũng không cho sắc mặt tốt, đại khái là không vui vẻ gì. Tiếp theo liền nghe một tiếng vang lớn, tức khắc bị hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau hai bước, tay nhỏ khẩn trương bắt lấy ống tay áo, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thất kinh nhìn hắn.

Bộ dáng hung thần ác sát này của hắn làm Vân Hương sợ hắn sẽ đánh người.

Cố lấy dũng khí nói với Thái Thanh Sơn: “Đại bá, ta tùy tiện xào ít rau xanh là được.” Nói xong dường như bỏ chạy, chạy như bay ra cửa.

Tuy nói trong lòng Thái Thanh Sơn phiền muộn, cúi đầu bổ củi, nhưng dư quang vẫn luôn tham lam nhìn chằm chằm đệ muội.

Tự nhiên cũng đem một màn kia nhìn rõ ràng, sợi buồn bực trong lòng tức khắc càng thêm dày đặc.

Thái Thanh Sơn gắt gao cắn chặt răng, nhìn chằm chằm bóng dáng đệ muội rời đi, đáy mắt đỏ sậm lợi hại. Đêm qua thời điểm bị hắn thao còn ỷ lại ôm cổ hắn, ở dưới thân hắn giống như mèo nhỏ, dâʍ đãиɠ kêu không ngừng, hôm nay liền tránh hắn như tránh mãnh thú, còn muốn đẩy hắn cho nữ nhân khác.

Đêm qua nên thao nàng một đêm, đem nàng làm tới không xuống được giường đất.

Khuôn mặt hắn âm trầm lợi hại, giống như đang phát tiết mà chẻ củi, không bao lâu, liền đem củi lửa trong viện đều chẻ xong.