Chương 17.1: Khó chịu

Ngày thứ hai, khi trời đã sáng tỏ, Thái Thanh Sơn liền đi ra cửa hàng trong thị trấn.

Ngày hôm qua hắn không biết nặng nhẹ, nơi đó của nàng sưng đỏ lợi hại, hắn muốn mua loại thuốc mỡ tốt hơn cho nàng dùng.

Trừ bỏ mua thuốc cao, Thái Thanh Sơn lại mua thêm một ít son phấn, cùng huân hương mà nữ tử thường dùng, với vài món trang phục, hắn muốn nhìn bộ dáng đệ muội mặc những bộ y phục này.

Thật nhanh liền đến giữa trưa, hắn mới từ huyện thành trở về.



Về tới nhà mới phát hiện, Vân Hương đang ở trong sân, ngồi dưới gốc cây hòe, Trương thẩm ở bên cạnh cười như không cười mà quạt cho nàng.

Lúc này, cúc hoa trong sân dần nở bung, hương hoa ngập tràn khắp tiểu viện, trong tay Trương thẩm cầm kim chỉ, miệng không biết nói đến cái gì, giương nanh múa vuốt, làm cho Vân Hương khanh khách cười, mày đẹp giãn ra, mi mắt cong cong.

Khuôn mặt nhỏ Vân Hương đỏ rực, con ngươi lấp lánh ý nước, mang theo vài phần ngượng ngùng, thấy Thái Thanh Sơn tiến vào tiểu viện, muốn nói lại thôi, lại hàm chứa vài phần oán trách nhìn Thái Thanh Sơn, liếc mắt một cái, ngay sau đó cắn môi, ngượng ngùng lại tức giận xoay đầu, không hề nhìn hắn.

Nàng hiện giờ vừa nhìn thấy Thái Thanh Sơn, liền nhớ tới bộ dáng càn rỡ của hắn đêm qua, không nghĩ tới chỗ kia của hắn lớn như vậy, thô như vậy, làm cho nàng cực kỳ sung sướиɠ.

Còn, còn muốn nàng lâu như vậy, làm nàng tiết mấy lần, tsau đó trực tiếp hôn mê, hôm nay buổi sáng tỉnh lại, eo nàng còn nhức mỏi, hai chân cũng nhức mỏi lợi hại, đi đường đều không được nhanh nhẹn. . .

Thái Thanh Sơn vừa tiến vào liền thấy Trương thẩm lại hướng Vân Hương kéo thuyền làm mai, tâm chợt lạnh, gương mặt vốn dĩ ngăm đen, tức khắc càng đen hơn. Bàn tay to dùng sức bắt lấy bao đồ trong tay, nhấp môi đi nhanh vào phòng.

Vân Hương có chút sợ vị đại bá này, thấy thế, cổ hơi hơi co rụt lại, theo sau nhẹ giọng nói: “Đại bá, đây là lại làm sao vậy?”



Trong lòng Trương thẩm nhớ tới việc mà A Quý dặn dò trước khi ra cửa, nhất định phải đem hôn sự của Thái Thanh Sơn định xuống, lập tức cười nói: “Đại bá của ngươi năm nay cũng đã gần ba mươi nha, bọn họ tham gia quân ngũ không thể tùy tiện ra khỏi quân doanh, suốt ngày không thấy được vài người nữ nhân, hiện giờ về quê khẳng định là vì chuyện chung thân đại sự cả đời a. Hiện giờ quan trọng hơn vẫn là tìm cho hắn một người vừa ý, để hắn có người chăm sóc, nấu cơm, làm y phục a, cũng là giúp Thái gia kéo dài hương khói mới đúng. . .”

Trong phòng, thân mình Thái Thanh Sơn cứng đờ, nhĩ lực của hắn tốt, vào phòng cũng có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, không nghĩ tới Trương thẩm là tới giúp hắn làm mai.

Trong lòng Vân Hương khổ sở cực kỳ, người này đêm qua còn ở trên giường mình, hôm nay lại phải làm mai cho hắn, thật khi dễ người, nhưng tính tình nàng tốt, nói chuyện luôn ôn nhu, việc của Thái Thanh Sơn nàng sao có thể tự mình làm chủ, cũng không biết phải cự tuyệt Trương thẩm như thế nào, do dự sau một lúc lâu, nói, “Tuổi của đại bá thật là không nhỏ, cũng đã tới tuổi đón dâu, nhưng chuyện của đại bá, ta sao có thể. . .”



Trong lòng Trương thẩm sốt ruột, sợ nàng từ chối, vội nói: “Ai nha, ngươi trước đừng cự tuyệt nha, Chu thẩm nhà thôn trưởng hôm qua đến tìm ta, xét thấy đại bá nhà ngươi là một đại tướng quân lĩnh quân đánh giặc, muốn để cho Hương Hương nhà bà ấy cùng đại bá kết thân, Hương Hương ngươi cũng biết mà, lớn lên đoan chính, hơn nữa, nhà bọn họ cũng có rất nhiều thân thích ở triều đình, về sau đại bá nhà ngươi làm quan, còn không phải là ngươi giúp ta, ta giúp ngươi sao, có thân thích của thôn trưởng giúp đỡ. . . Đại bá nhà ngươi về sau khẳng định đường quan lộ trải rộng, ngươi cũng dễ đi theo hưởng phúc a.”

Nam tử khí huyết phương cương, dáng người kiện thạc, bộ dạng đoan chính, mới gần ba mươi, lại không cưới vợ, tương lai còn có một thê tử đắc lực trong triều . . . Nếu vậy, đêm qua vì sao hắn còn muốn đối với nàng như vậy. . . Nếu đại bá cưới thê tử, hai người bọn họ chính là ai lo phận nấy đi.

Bọn họ không có giao thoa, hắn về sau cũng sẽ không dây dưa với nàng nữa.



Vân Hương theo bản năng lại nhìn về phía đông phòng, theo cửa sổ rộng mở liền thấy được một khuôn mặt tối sầm, trong lòng tức khắc căng thẳng.

Trương thẩm cũng có chút sợ nhìn thấy Thái Thanh Sơn, khuôn mặt nghiêm nghị, hung thần ác sát trừng mắt nhìn bà ta, khiến cho bà khẩn trương, dứt khoát đùi một phách, giải quyết dứt khoát nói: “Ta biết đại bá Thái Thanh Sơn ngươi ở trong quân khẳng định là có chút tiếng nói, chướng mắt cô nương nơi thôn xóm nhỏ này của chúng ta, nhưng ngươi xem nha đầu Hương Hương kia, lớn lên xinh đẹp, cũng thành thật, trong nhà cũng chỉ có một mình nàng ấy, người trong nhà cũng không trông cậy vào nàng có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ, chỉ cần có thể cùng Thanh Sơn sống tốt là được, nam nhân a, còn không phải chỉ cần một người thành thật, hoàn thành bổn phận thê tử thôi sao, như vậy đi, ta về nhà trước, hai người các ngươi thương lượng một chút, sớm cùng ta nói chuyện. Ngươi cùng hắn nói, ngươi nói chuyện dễ nghe, Thanh Sơn khẳng định sẽ đồng ý.”

Trương thẩm nói muốn đi, Vân Hương sao có thể thay Thái Thanh Sơn làm chủ, vội vàng lôi kéo bà, do dự nói: “Hương Hương là cô nương tốt, bộ dáng cũng xinh đẹp, một nhà Thẩm thôn trưởng cũng đều là người tính tốt. Nếu chuyện có thể thành, tự nhiên là tốt, bất quá, cũng phải nhìn suy nghĩ của đại bá, hiện giờ đại bá không chỉ là người trong thôn, hắn nhận bổng lộc, là tướng quân, không biết có thể nhìn trúng Hương Hương hay không . . .”

Đại bá hiện giờ đã không phải thôn phu hương dã, bằng chức quan của hắn, dù cho là tiểu thư quan gia cũng có thể cưới vào, chỉ là, vợ thôn trưởng đã nhờ Trương thẩm tới cửa hỏi, nàng cũng không tiện từ chối, cha mẹ Thái gia đều không còn nữa, việc của hắn, cứ để bản thân hắn quyết định là được.

Lại nói nàng, nàng thì tính là cọng hành nào, là một quả phụ bị người nhà bán hai lần mà thôi, Thái Thanh Sơn chỉ là đối với nàng nhất thời hứng thú mà thôi. Nghĩ đến đây, Vân Hương một trận mất mát. Thái Thanh Sơn đối với nàng thật sự là chân tình sao?

“Trương thẩm, ngươi yên tâm, việc này ta sẽ cùng đại bá nói.” Vân Hương do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn môi đáp ứng.

Trương thẩm vui mừng đứng lên, việc này hẳn là có thể thành. Bà ta đỡ Vân Hương đứng lên, “Thân thể ngươi không tốt, mau vào phòng nghỉ đi. Ta về nhà nấu cơm đây.”



Khi Vân Hương vào nhà, thấy cửa lớn đông phòng đóng chặt, nàng sửa sang lại ống tay áo một chút, gõ gõ cửa đối diện.

“Tiến vào.” Thanh âm Thái Thanh Sơn lạnh nhạt.

Vân Hương đỡ eo, khập khiễng vào phòng, ấp a ấp úng hỏi hắn: “Đại bá. . . Mới vừa rồi ta cùng Trương thẩm nói chuyện. . . Ngươi nghe được không? Hương Hương nàng. . .”

“Ân.” Thái Thanh Sơn lạnh mặt, hướng tới nàng bước đến gần, đưa cho Vân Hương một bao đồ vật, “Cho ngươi.”

Vân Hương nhận lấy, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn: “Hương Hương kia ngươi cảm thấy. . .”

Thái Thanh Sơn đen mặt đánh gãy lời nàng, nói, “Không cưới.”

Nói xong, hắn cúi đầu nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng ngồi ở trên đùi, bên hông bị một bàn tay to đỡ lấy, Thái Thanh Sơn giúp đỡ nàng mở bao đồ hắn đưa ra, bên trong có mấy chai lọ vại bình, son phấn, còn có thuốc mỡ, cùng với vài món trang phục, còn có qυầи ɭóŧ cùng yếm.

Vân Hương kinh ngạc nói: “Đây là ngươi vừa mang về sao?”

Thái Thanh Sơn mặt không đổi sắc nói: “Ân, buổi sáng vừa lúc có việc đi ngang qua, từ huyện thành mang trở về.”

Nói xong, đem son phấn lấy ra, đặt trong hộp trang điểm, lại đem hai bình thuốc mỡ kia cầm trong tay, hỏi nàng: “Ta thấy ngươi đi đường khập khiễng, chỗ kia còn đau hay không, ta giúp ngươi bôi dược?”

Khuôn mặt nhỏ Vân Hương tức khắc đỏ hồng lợi hại, hắn, hắn sao lại đi mua thuốc mỡ này! Còn có cả qυầи ɭóŧ cùng áo yếm cho nàng . . .

Vân Hương liền một trận mặt đỏ tai hồng, mắt nàng đầy nước, xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn Thái Thanh Sơn, liếc mắt một cái, “Trong nhà vẫn còn! Lần sau không được mua nữa!”

Thái Thanh Sơn sờ sờ cái ót, khuôn mặt ngăm đen nổi lên một mạt ửng đỏ, nhỏ giọng giải thích nói: “Cái này quý hơn một chút, đại phu ở y quán nói, hiệu quả càng tốt hơn một chút . . .”

Vân Hương đỏ mặt, oán trách trừng mắt nhìn hắn một cái.

Thời điểm kêu Trương thẩm đỡ vào nhà, Vân Hương đi đường không nhanh nhẹn, chân có chút phát run, khập khiễng, so với lần trước bị Thái Thanh Sơn cắm vào tử ©υиɠ khẩu, mạnh mẽ khai bao cho nàng còn thảm hại hơn.

Vừa động chân liền chạm đến chỗ hoa tâm, chỗ kia đêm qua bị Thái Thanh Sơn chơi non nửa đêm, lúc này thực mẫn cảm, một đường trở lại trong phòng, nơi đó bị ma sát vừa đau lại vừa tê dại, thế nhưng lại nhịn không được chảy nước da^ʍ, lộng ướt một mảnh nhỏ qυầи ɭóŧ.

Khuôn mặt nhỏ Vân Hương đỏ bừng, cắn môi thiếu chút nữa hừ nhẹ ra tiếng, sau đó vừa thẹn lại vừa bực trừng mắt nhìn Thái Thanh Sơn, liếc mắt một cái.

Sau đó lấy thuốc mỡ trong tay Thái Thanh Sơn qua, đi tới phòng nhỏ của mình, cởi bỏ quần áo tự mình bôi dược.

Sau khi Vân Hương bôi dược xong, khuôn mặt nhỏ vẫn đỏ rực, trán một tầng mồ hôi mỏng, Thái Thanh Sơn đang đùa nghịch son phấn do mình mua, không chỉ có như thế, hắn còn mua cho nàng một thân y phục, là một bộ váy dài màu xanh ngọc.