"Hiểu Tử, không đi học sao?"
"Ừ, tớ cảm thấy không thoải mái. Cậu xin nghỉ học giúp tớ."
Chương Hiểu nằm ở trên giường cả người không chút sức lực trả lời. Trương Cường rót cho hắn chén trà đặt lên bàn.
Buổi sáng Tiểu Sấu Tử dậy rất sớm, vẫn luôn không nói gì, giống như đã thay đổi hoàn toàn. Một mình đi đánh răng rửa mặt, lần đầu tiên đi nhà ăn ăn cơm. Từ đầu tới cuối cũng không nói câu nào với Trương Cường cùng Chương Hiểu.
"Hiểu Tử, nếu cậu thấy khó chịu quá thì tới trường học gọi tớ, tớ đưa cậu đi bệnh viện." Trương Cường nói xong câu này vội vàng đuổi theo Tiểu Sấu Tử biến mất ở cửa.
Bạn học lần lượt đi hết, cuối cùng chỉ còn lại một mình Chương Hiểu nằm trên giường. Cậu vén chăn lên, bên trong một mảnh hỗn độn, đυ.c dịch trắng đỏ vẫn lưu lại giữa đùi, rất không thoải mái, lại không thể nhúc nhích.
Ý thức càng lúc càng hỗn loạn, cuối cùng Chương Hiểu lại mê man ngủ.
Chương Hiểu mở cửa sau đi theo tiểu nam hài đến căn phòng hoang phế sau nhà, tiểu hài tử chạy quá nhanh, không cẩn thận té lăn trên đất, Chương Hiểu muốn tới đỡ đứa nhỏ kia dậy, đưa tay ra lại xuyên qua thân thể đứa bé, không chạm được vào nó. Thử mấy lần đều không được.
Tiểu hài tử oa oa khóc lớn, từng giọt nước mắt thật lớn rớt xuống. Sau đó trong không khí hiện ra một bóng đen, Chương Hiểu ngừng thở. Nam nhân kia chính là Tỉnh quỷ!
Nam nhân đưa tay ôm lấy đứa nhỏ, lau nước mắt cho bé. Tiểu nam hài khóc một lúc lâu lại tươi cười, ngọt ngào gọi hắn một câu gì đó, sau đó trên mặt nam nhân hôn một cái thật mạnh.
Sắc mặt nam nhân trở nên cực kỳ nhu hòa, nhẹ nhàng in trên trán tiểu nam hài một nụ hôn, sau đó ôm tiểu nam hài đặt trên một gốc cây đào. Nâng đứa nhỏ cho bé chơi đùa.
Hình ảnh đột nhiên thay đổi, một người đàn ông đi ra từ cửa sau, Chương Hiểu cảm thấy quen thuộc, rồi lại nhìn không rõ mặt ông. Người đàn ông kia thấy tiểu nam hài ngồi trên tàng cây trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, chạy nhanh tớ i đem hài tử từ trong tay nam nhân áo đen ôm xuống. Chương Hiểu phát hiện, người đàn ông kia dường như không nhìn thấy Tỉnh quỷ.
Tiểu nam hài ở trong ngực người đàn ông giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, gào khóc vùng vẫy.
Gương mặt Tỉnh quỷ trở nên âm trầm, duỗi bàn tay trắng bệch như muốn đoạt đứa nhỏ lại, sau đó y lại thả tay xuống. Ánh mắt tĩnh mịch nhìn người đàn ông kia ôm hài tử trở về nhà, đóng cửa lại.
Chương Hiểu đứng cách Tỉnh quỷ một chút, cậu nhìn Tỉnh quỷ, nam nhân kia toàn thân mang theo khí tức hắc ám đứng cạnh cây đào bên dưới, hai bên đồng thời không hề nhúc nhích. Thời gian ngưng kết tại giây phút này, Chương Hiểu có chút hoảng hốt, dường như ánh nhìn chăm chú này đã có từ rất lâu trước đây.
Qua thật lâu, hình ảnh lại chuyển đổi. Tiểu nam hài kia dường như trưởng thành thêm một chút, chạy đến cạnh giếng nhìn đông nhìn tây, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thất vọng.
Tiểu nam hài cũng không tiếp tục ở lại mà chạy đi. Chỉ chốc lát sau mang theo mấy tiểu hài đi tử đi vào trong nhà, mấy hài tử cùng nhau chơi, cùng nhau đùa nghịch. Lực chú ý của tiểu nam hài cũng bị đồng bạn chuyển đi, không để ý trong giếng tỏa ra một làn khói đen.
Hình ảnh chuyển đổi.
Ba tiểu hài tử đứng giữa bờ hồ, tò mò nhìn xuống. Đột nhiên, dưới mặt hồ ngoi lên những cánh tay sưng vù trắng bệch, lôi chân chúng kéo xuống, chúng giãy dụa ở trên mặt hồ, ầm một tiếng. Cuối cùng chìm xuống.
Hình ảnh chuyển đổi.
Cây đào ở căn phòng bỏ hoang trước tiền viện bị một nhóm người cầm cưa điện cưa đổ, sau đó bọn họ qua chỗ miệng giếng sau nhà dựng lên hàng rào. Tiểu nam hài từ cửa sau chạy ra, chạy đến bên giếng. Nửa đường bị một gã đàn ông bế lên, mang bé trở lại trong nhà.
Những cảnh vật kia lập tức trở nên hoang vu đổ nát.
Một luồng cảm xúc cường đại đánh thẳng vào tim, Chương Hiểu cảm thấy đến hô hấp cũng khó khăn, không khí áp lực nặng nề làm cho người ta có cảm giác tuyệt vọng hít thở không thông. Loại cảm giác này dường như đã từ rất lâu...
Chương Hiểu từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, đột nhiên tỉnh lại.
Mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt yên tĩnh thâm sâu tựa như mặt hồ yên lặng, vĩnh viễn không có gợn sóng.
Tỉnh quỷ xem xét tình hình Chương Hiểu, đưa tay trên không vẫy vài cái, y rũ tay xuống, nhìn Chương Hiểu rồi biến mất trong phòng ngủ. Không lâu sau có người mở cửa đi vào.
"Hiểu Tử. Dậy uống thuốc đi."
Trương Cường đặt thuốc lên bàn, lại mở bình nước ấm rót cho Chương Hiểu một cốc nước.
Chương Hiểu thanh âm khàn khàn trêu đùa: "Cậu thế nào lại nghĩ đến chuyện mua thuốc cho tớ thế?"
Trương Cường gãi gãi đầu, nghi hoặc nhìn Chương Hiểu: "Có người tới kêu tớ mua thuốc cho cậu mà, người kia chẳng lẽ không phải cậu nhờ sao?"
Chương Hiểu cũng có chút nghi hoặc, trên mặt lại giả vờ trấn tĩnh hỏi: "Người kia nhìn như thế nào?"
Trương Cường suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Hắn đi quá nhanh, tớ cũng không thấy rõ."
"Ừm." Trong lòng Chương Hiểu cũng không để ý, có lẽ là bạn học nào đó hảo tâm không chừng.
"Tiểu Sấu Tử! Cậu đứng lại đó cho tôi! Cả ngày cậu thế này đến cùng là thế nào? Tôi lại chọc giận cậu cái gì chứ?" Trương Cường đuổi theo Tiểu Sấu Tử, chặn Tiểu Sấu Tử ở nhà để xe hoang vắng sau dãy phòng học.
Tiểu Sấu Tử lạnh nhạt nhìn Trương Cường, "Tránh ra. Tôi muốn đi vệ sinh."
"Không cho! Mẹ nó hôm nay nếu không đem mọi chuyện nói cho rõ ràng tôi sẽ không để cậu đi!" Trương Cường đè lại vai Tiểu Sấu Tử, chặn hắn ở trong góc tường.
"Cậu có thấy phiền hay không? Giữa chúng ta thì có chuyện gì?" Tiểu Sấu Tử lạnh lùng vung cánh tay chắn hai bên của hắn, nhưng bất đắc dĩ khí lực không lớn được như Trương Cường, chỉ có thể hung hăng trừng Trương Cường.
"Vậy cậu cả ngày âm dương quái khí cái gì?"
"Liên quan gì tới cậu." Tiểu Sấu Tử chán ghét nhìn Trương Cường.
Trong lòng Trương Cường lửa giận đã dâng cao mấy mét, máu đều xông lên ót, liền cúi đầu hung hăng cắn lên môi Tiểu Sấu Tử.
"Móa thả tôi ra!" Tiểu Sấu Tử nhấc chân đá Trương Cường.
Ai ngờ Trương Cường chẳng những không buông tay, ngược lại đưa tay mân mê miết trên người Tiểu Sấu Tử, đem một thân quần áo trên Tiểu Sấu Tử bắt đầu lột ra. Tiểu Sấu Tử đấm đá hắn, lúc này hắn thật sự hơi sợ, hắn vẫn chưa từng thấy qua bộ dạng Trương Cường hung ác như vậy.
Trương Cường áp Tiểu Sấu Tử lên mặt đất, lấy quần áo của hai người lót bên dưới, trần trụi đối mặt với đối phương. Tiểu Sấu Tử mặt đỏ lên, kêu to: "Mẹ nó thả tôi ra!"
"Cậu đừng kêu! Có người đến nhìn thấy thì cậu làm sao bây giờ." Trương Cường đặt hai cánh tay Tiểu Sấu Tử lêи đỉиɦ đầu, ánh mắt mang theo tìиɧ ɖu͙©, không thanh tỉnh lắm. Dưới bụng có vật cứng đỉnh vào, Tiểu Sấu Tử mười phần rõ ràng đây là vật gì.
Hắn có chút hoảng sợ, giãy dụa dưới thân Trương Cường: "Trương Cường, cậu thả tôi ra, thả tôi ra!"
Hắn càng giãy dụa Trương Cường càng nhịn không được, tách hai chân Tiểu Sấu Tử mở rộng ra, ở giữa hai chân hắn xông loạn lên, thế nhưng tìm hồi lâu cũng không thấy nơi phát tiết. Cho đến khi đỉnh vào một chỗ, Trương Cường không chút suy nghĩ liền dùng sức trầm eo một cái, thúc vào.
"A! Đau!" Tiểu Sấu Tử lập tức máu toàn thân như bị rút đi, móng tay trên lưng Trương Cường cào thành một vệt máu dài.
Vật kia bén nhọn đau đớn ở trong cơ thể, Trương Cường cảm thấy cửa động dưới thân thật chặt, kẹp lấy hắn mới vào một nửa liền không vào được nữa. Hắn hít một hơi, lại mãnh liệt dùng sức đâm một cái, toàn bộ đều vào.
Tiểu Sấu Tử cả khuôn mặt co quắp.
"Khốn kiếp aaaaa!"
Dây dưa kịch liệt thật lâu mới chấm dứt, cả người Tiểu Sấu Tử như mất đi nửa cái mạng, mềm nhũn dưới thân Trương Cường. Trương Cường ngẩng đầu lên, nhìn rõ tình huống bây giờ không khỏi mở to hai mắt, hắn vậy mà lại đối với Tiểu Sấu Tử làm ra loại chuyện này!
"Thực xin lỗi... Tôi, tôi, tôi không phải cố ý..."
Trương Cường vội vàng đứng dậy, nơi gắn liền dưới thân nương theo động tác tách ra, sắc mặt Tiểu Sấu Tử lại một mảnh trắng bệch, "A..."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Sấu Tử, tôi thật sự, tôi thật không phải muốn đối với cậu như vậy, tôi là nhất thời tức giận..."
"Tránh ra." Giọng nói Tiểu Sấu Tử ngoài ý muốn bình tĩnh mà lạnh lùng.
Trương Cường luống cuống nhanh chóng mặc quần áo, lại muốn giúp Tiểu Sấu Tử mặc quần áo vào, "Tôi, tôi thật sự không phải cố ý..."
Tiểu Sấu Tử lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng kìm nén phun ra một câu: "Cút."
***