Chương 2: Ngôn Nguyên

Điều khiến Cố Dữ đau đầu nhất không phải là hậu sự của cha hắn, mà là tiểu cô nương này.

Tiểu cô nương tên là Ngôn Nguyên, bị người môi giới bán đến Trường Hưng thôn. Tuy đã mười bảy mười tám tuổi rồi, nhưng thoạt nhìn chỉ như mới mười lăm mười sáu tuổi, dáng người nhỏ xinh, lão cầm thú Cố Bình kia thế mà cũng có thể hạ thủ được.

Ngay ngày hôm sau khi bị Cố Bình mua về, Cố Bình vì tranh giành tình nhân với nhân tình của quả phụ kia, mà cái tên nhân tình kia xuống tay quá nặng, nên Cố Bình bị gã ném một hòn đá trúng gáy, đi đời nhà ma.

Đáng thương cho tiểu cô nương, vừa bị mua về, giờ lại không có chỗ nào để đi.

Lúc này, hai mắt nàng sưng đỏ, ngồi xổm trước linh đường. Hai mắt vô thần, trên mặt hoàn toàn là vẻ chết lặng.

Đại bá mẫu của Cố Dữ đi tới, thần sắc ưu thương tán gẫu với hắn chuyện cái chết của Cố Bình, lại nói một đống chuyện phiếm, sau đó mới nhắc tới chuyện của Ngôn Nguyên: "Ngôn Nguyên kia..."

Cố Dữ cười một tiếng trào phúng, ngắt lời của bà ta: "Ta sẽ dẫn nàng đi." Hắn đã sớm đoán được ý đồ của đại bá mẫu này, trên thực tế không cần bà ta nhắc nhở, hắn cũng sẽ dẫn Ngôn Nguyên đi. Dù sao đây cũng là nghiệt mà cha hắn tạo ra, hắn không nỡ trơ mắt nhìn tiểu cô nương không có nhà để về.

Đại bá mẫu nhẹ nhàng thở dài rồi mới ngượng ngùng cười cười. Bà ta chỉ lo lắng Ngôn Nguyên sẽ ở lại nhà bọn họ, dù sao thì Cố Bình mua nàng về, cũng được xem như một nửa em dâu của bà ta rồi...

Ngôn Nguyên nghe được lời nói của Cố Dữ, vẻ mặt của nàng cuối cùng cũng có chút biến hóa, nàng mím chặt môi.

Đợi đại bá mẫu rời đi rồi, nàng mới lôi kéo ống tay áo của Cố Dữ, nhẹ giọng nói: "Ngươi... không cần xen vào ta... ta..."

Cố Dữ ngắt lời nàng: "Ngươi chỉ lẻ loi một mình, trên thân lại không có thứ gì cả, thì sao có thể tự nuôi sống bản thân được cơ chứ? Nếu cha ta mua ngươi rồi, vậy ngươi cũng được xem như mẹ kế của ta, tất nhiên ta sẽ phải phụ trách."

Ngôn Nguyên không phản bác lại hắn, chỉ có thể cúi đầu túm chặt váy mình.

Cố Dữ nhìn thấy cái dáng vẻ này của nàng thì thở dài, cũng không biết với cái tính tình này của nàng, sau này hai người sống chung thế nào đây.

Túc trực bên linh cữu ba ngày, những người khác trong phòng đã sớm về hết, căn phòng trống rỗng chỉ còn lại hai người là Cố Dữ và Ngôn Nguyên.

Thôn dân ở ngoài cửa cũng tản đi từ sớm rồi, miệng cũng có một đề tài mới để bàn tán.

Cố Dữ nhìn thoáng qua Ngôn Nguyên cúi đầu quỳ bên cạnh, nhíu nhíu mày, cô mặc một bộ quần áo tang màu xám tro thoạt nhìn có chút chướng mắt.

Hắn tìm kiếm trong phòng một lúc lâu, nhưng xiêm y lúc nương hắn còn sống không còn nữa. Hắn thở dài, chỉ có thể lấy xiêm y của mình ra, đưa cho Ngôn Nguyên: "Ta đi đun chút nước ấm, chút nữa ngươi tắm rửa đi, sau đó thay bộ quần áo này xong thì chúng ta đi."

Hắn nghĩ, xem ra còn phải đi lên trấn trên mua thêm quần áo và chăn đệm.

Ngôn Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng ánh mắt lo sợ bất an, nàng nhận lấy quần áo rồi lên tiếng đồng ý.