Tình Nhân Tuổi 18

8.08/10 trên tổng số 12 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nội dung truyện Tình Nhân Tuổi 18 rất buồn, rất cay đắng cho nhân vật chính trong truyện, mới ở tuổi đời đôi mươi mà cô phải hai lần buộc phải hy sinh đứa con của mình để ổn định cuộc s …
Xem Thêm

Quyển 2 - Chương 106: Vô cùng hối hận
Có, có! Chỉ cần là con của chúng ta, nó nhất định sẽ hiểu ba mẹ nó!" Đoạn Hồng Đào ôm chặt bà, không ngừng an ủi!

Dùng sức nhắm hai mắt lại, lại không ngừng chảy ra nước mắt! "Không biết hình dáng con thế nào, không biết có chịu khổ không!"

Bà bỗng đẩy ông ra, sau đó liếc ông hai mắt dò hỏi: "Ông nói nó có học cái xấu không, sẽ không trở thành đứa hư hỏng chứ? Nếu như thế thì sao đây, tôi đã hại con gái chúng ta rồi!"

"Không đâu, con của chúng ta cho dù không ở bên cạnh chúng ta, nó cũng sẽ không trở thành đứa trẻ hư được!" Đoạn Hồng Đào chua xót nặn ra một nụ cười yên tâm!

Chờ cảm xúc của bà lắng lại, Đoạn Hồng Đào mới nhẹ giọng hỏi: "Trên người con bé có ký hiệu gì không?" Biển người mờ mịt đúng là rất khó tìm, giống như mò kim đáy bể vậy!

"Không có, em chỉ nhớ da nó rất trắng, rất mịn!"

"Đó là di truyền từ em!" Đoạn Hồng Đào khẽ vuốt mặt bà!

Kha Dĩ Lam nhắm chặt hai mắt nhớ lại quá khứ, nhớ lại những đoạn ngắn không quên ở sâu trong quá khứ kia!

Cơ thể trần trụi, mềm mại, bà mang theo tâm tình buồn bã, thay tã cho con!

Người nó bóng nhoáng, mềm mềm đáng yêu! Nhưng bà không dám nhìn vào gương mặt ấy, không dám đối mặt với sự thật bị người vứt bỏ, chưa chồng đã có con!

Mang theo nước mắt bà thay tã cho con bé rồi bọc vào vải! Nhưng tay con bé không ngoan gạt ra, bà lại bỏ lại tay con vào chăn...

Trong nháy mắt Kha Dĩ Lam mở hai mắt, sau đó lớn tiếng hô lên: "Trên đùi con chúng ta, trên đùi nó có một bớt hồng!"

"Chân nào?" Chỉ có ký hiệu này, đi đâu để điều tra cô gái có bớt hồng trên đùi.

"Là bên trái!" Phát hiện một manh mối khiến Kha Dĩ Lam thật hưng phấn! Đoạn Hồng Đào chỉ cười phối hợp!

Cốc cốc cốc...

"Chủ tịch, tổng bộ Anh quốc fax đến!"

"Vào đi!"

Khi đẩy cửa ra, ánh mắt Kha Dĩ Lam và Đoạn Hồng Đào cùng nhìn gương mặt Vũ Tình ~

Là cô sao, lúc trước ông đã cảm thấy Vũ Tình rất giống Dĩ Lam của ông!

Là cô sao, sẽ là cô sao? Bảo bà hỏi thế nào chứ!

Vũ Tình cảm nhận được ánh mắt bọn họ, nhưng cố ý xem nhẹ cười gượng gạo nói: "Chủ tịch đây là fax!"

Vòng qua bọn họ trực tiếp đặt tài liệu lên bàn, cũng không nhìn họ, xoay người định đi!

"Vũ Tình, cô đứng lại đã!" Đoạn Hồng Đào rất bình tĩnh lên tiếng! Dừng bước quay đầu, vẫn cười máy móc. "Chủ tịch còn có chuyện gì ạ?"

Kha Dĩ Lam căng thẳng nhìn Đoạn Hồng Đào, tiếp theo dùng ánh mắt không còn cách nào hình dung nhìn Vũ Tình.

Đoạn Hồng Đào thầm nhéo tay vợ, sau đó buông bà ra đi đến chỗ Vũ Tình! Hai mắt lợi hại nhìn chằm chằm cô, muốn tìm ra ấn ký của Dĩ Lam trên người cô!

Chẳng lẽ là tác dụng tâm lý sao, vì sao càng nhìn càng giống, quả thật tựa như một

người. "Vũ Tình, tôi có chuyện muốn hỏi cô!"

Có lẽ là do không khí, cô biết chủ tịch muốn hỏi mình cái gì, cô có thể cảm thấy. "Ngài nói đi!"

"Vũ Tình, cô, cha mẹ cô là thân sinh à?" Có lẽ là rất sốt ruột, tóm lại Đoạn Hồng Đào cứ như vậy trực tiếp hỏi!

Vũ Tình đầu tiên là sửng sốt, trong nháy mắt đau đớn kịch liệt nổ mạnh ở ngực cô, quả nhiên, quả nhiên như cô suy nghĩ.

Có chuẩn bị tâm lý lập tức liền nén khổ sở, lộ ra một biểu cảm mờ mịt thật khó hiểu. "Chủ tịch hỏi lạ quá, đương nhiên là cha mẹ ruột rồi! Làm sao vậy, có vấn đề gì ạ?"

"À, không, không vấn đề gì, cô đi làm việc đi!"

"Được rồi, chủ tịch tôi ra ngoài trước!" Nói xong, Vũ Tình nhẹ nhàng bước đi ra, thuận tiện đóng cửa phòng!

Hôm nay không nhận được điện thoại của Thang Duy Thạc, nói cách khác con mình sẽ do hắn đón!

Vừa rồi đi ra thang máy liền thấy cửa nhà chỉ khép hờ, làm sao vậy, chẳng lẽ trong nhà có trộm?

Buông u buồn trong lòng lúc trước, Vũ Tình bước nhanh đến cửa nhà! Đáng chết, ai dám trộm nhà bọn họ, cô nhất định đánh chết chúng!

Chỉ là khi cô mở cửa lớn ra, mới phát hiện sự thật hoàn toàn khác cô tưởng tượng! Trong nhà chưa bị trộm viếng, mà là khách không mời mà đến!

...................................................-

Bà Thang mang theo "Người hầu nhỏ" đứng trong phòng khách, mà Thang Duy Thạc chỉ nghiêm mặt ngồi trên sô pha!

"Con, nghe lời ba con đi, con xem Ôn Nhu tốt thế kia!" Lúc Bà Thang nói, không quên kéo Ôn Nhu cho con nhìn!

Hai tiểu bảo bối tức giận nhìn bà nội, nhất là Tiểu Bác tức giận hô lớn: "Bà nội, rốt cuộc bà muốn làm gì? Con có mẹ rồi, vì sao bà muốn papa cưới người phụ nữ khác chứ! Bà nội, có phải bà già rồi cho nên sinh ra ngốc không!"

Bà Thang không thể tin được cháu trai có thể nói ra loại lời này, ánh mắt khiển trách. "Tiểu Bác, từ khi nào cháu trở nên vô giáo dục như thế? Chẳng lẽ đều là mẹ kia của cháu dạy à? Sao cháu có thể nói với bà nội như thế!"

Thân là cô giáo trường học, Ôn Nhu mang vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Bác không biết đâu, bây giờ đứa bé học cái xấu rất nhanh, học tập giỏi mới khó thôi!"

"Con học thói xấu khi nào, con mụ đáng ghét kia, xin cô ra khỏi nhà tôi, nhà này không chào đón cô!" Tiểu Bác khó thở đẩy người phụ nữ bên cạnh bà nội! Mà Nhạc Nhạc nghe có người nói "Anh trai" không tốt, cũng tức giận theo Tiểu Bác đẩy người phụ nữ trước mắt!

"Đáng ghét, nhanh đi khỏi nhà của chúng tôi!"

Ngồi trên sô pha, Thang Duy Thạc cũng không ngăn cản lũ trẻ, vì lũ trẻ nói rất đúng, cha mẹ hắn đã già nên ngốc rồi, nếu không sao có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế!

"Mụ già đáng ghét, bà đi ra ngoài đi!" Nhạc Nhạc mở cái miệng nhỏ nhắn ra, dùng sức cắn vào tay "Người xấu"!

Vốn muốn giữ hình tượng trước mặt Thang Duy Thạc và bác, nhưng đau đớn trên tay khiến cô không chịu nổi nữa! "A, đừng có cắn tôi!" Nâng tay gạt đầu Nhạc Nhạc ra, mà lực kia quá lớn làm sao trẻ con chịu được?

Trong nháy mắt, Nhạc Nhạc bị gạt ra, ngồi xuống sàn! "Oa...-"

Khi Vũ Tình vào vào vừa vặn thấy một màn như vậy, Vũ Tình ném túi xuống chạy đến chỗ con gái. "Nhạc Nhạc, có đau không!"

Mà Thang Duy Thạc vẫn im lặng rốt cuộc không thể chịu đựng được tức giận, bỗng dưng đứng lên quát mẹ: "Mẹ, đi ra ngoài cho con, mang theo người hầu của mẹ đi ra ngoài!"

"Con...con muốn chọc giận ta, có phải không? Thang Duy Thạc con cũng học cái xấu, dám đối với mẹ như thế!" Bà Thang không thể tin, kinh ngạc nhìn con!

"Bác đừng tức giận, anh Thang cũng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, về sau anh ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận! Về sau anh ấy sẽ biết ai mới thích hợp với anh ấy!" Ôn Nhu an ủi bà Thang, ánh mắt khıêυ khí©h nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất!

"Oa... đau đau!" Nhạc Nhạc gào khóc, hai chân không dám nhúc nhích!

Mà Vũ Tình ban đầu tưởng con chỉ dọa, cũng không nóng vội, nhưng nhìn thấy Nhạc Nhạc khóc không thôi, toàn thân cũng run run, Vũ Tình biết đã có chuyện! "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, nói cho mẹ, làm sao vậy!"

"Đau đau, đau..." Nhạc Nhạc nói không nên lời, chỉ khóc, không ngừng run run!

Mà cái loại tiếng khóc này khiến mọi người trong phòng giật mình, không hẹn mà cùng nhìn về phía bảo bối!

Vũ Tình kinh hãi ôm lấy con gái, nhưng lập tức khiến cho Nhạc Nhạc thét chói tai. "Không, mẹ, đau..."

Thấy em gái đau đớn, Tiểu Bác cầm lấy bình hoa trên bàn, giơ lên cao dùng sức ném vào người đàn ông bắt nạt em gái! "Người xấu!"

Bình hoa nện vào bụng "Người xấu", tiếp theo rơi xuống mặt đất choang một tiếng!

Thang Duy Thạc buồn bực nhìn chằm chằm vào mẹ, tức giận hô lớn: "Mẹ, con gái của con nếu có gì không may, con sẽ không để yên cho hai người!"

Thêm Bình Luận