Chương 30: Cầu hôn

Ma Vương vươn tay giữ người Thiên Sứ, nhanh tay kéo vào lòng mình, gác cằm lên vai y. Hơi thở nóng ấm ngay ở cổ Thiên Sứ, khiến y xấu hổ đến lỗ tai cũng đỏ. "Gả cho ta đi, làm Ma Hậu của ta được không?" Ma Vương mở miệng không hề báo trước.

"Ma... Ma Hậu?! Ai cơ?" Thiên Sứ giật mình quay đầu hỏi, nhất thời quên Ma Vương đang ở trên vai mình, hai người liền cụng đầu vào nhau.

"Ừ." Ma Vương ngẩng đầu, ngón tay xoa nhẹ trán bị đập hồng của Thiên Sứ.

Thiên Sứ mở to đôi mắt xanh ngọc, ánh mắt ngốc ngốc nhìn Ma Vương.

"Làm Thiên Sứ của ta, Ma Hậu của ta, cả đời cùng với ta." Ma Vương hơi cúi đầu khiến tầm mắt hai người song song nhau, biểu tình chân thành nói.

"Cả đời..." Thiên Sứ thì thào nói thầm một tiếng.

"Ta sẽ mỗi ngày đều dùng đại nhục bổng sáp tiểu huyệt tao lãng kia của ngươi, khiến ngươi thích đến dùng hậu huyệt để cao trào, đem ngươi thao đến bắn không được...." Ma Vương không đứng đắn nói ra lời thề của bản thân, cười hì hì nhìn hai má Thiên Sứ chậm rãi ửng hồng, cho đến khi cả khuôn mặt đều biến thành màu đỏ.

"Không cần nói nữa..." Thiên Sứ nhanh chóng nâng tay che miệng Ma Vương.

"Làm Ma Hậu của ta được không?" Ma Vương kéo tay y xuống, cúi đầu hôn lòng bàn tay y.

"Nhưng Thiên Giới và Ma Tộc ....." Tuy rằng lúc trước bị bắt nên mới bất đắc dĩ phải ở lại Ma Tộc, nhưng Ma Vương tốt với Thiên Sứ khiến y thực sự động tâm. Lời thề của hắn mặc dù không đứng đắn, nhưng lại nói đến tận sâu trong lòng y, lửa nóng kí©ɧ ŧìиɧ cùng với cảm giác thích đến mức tận cùng dù là thần cũng không thể cưỡng lại. Sau khi đã nhấm nháp tư vị tiêu hồn của tình ái, Thiên Sứ nghĩ cho dù bây giờ Ma Vương thả chính mình trở về, chỉ sợ cũng không thể chịu được cô độc ở Thiên Giới. Thiên Sứ cũng muốn cùng Ma Vương ở một chỗ, nhưng dù sao Thiên Giới và Ma Tộc giao chiến nhiều năm, khó tránh khỏi việc Thiên Sứ có chút lo lắng cùng chần chờ.

"Cái này ngươi không cần lo lắng, ta chuẩn bị cùng Thiên Giới nghị hòa..." Ma Vương thấy Thiên Sứ vẫn chưa cự tuyệt lời cầu hôn của chính mình, vỏn vẹn chỉ lo lắng việc giữa hai tộc, trên mặt lộ ra tươi cười vui vẻ.

"Nghị hòa?!?" Thiên Sứ mặt không dám tin thốt lên. Trước đó trong khi hai tộc giao chiến, Ma Tộc đều chiến thế thượng phong. Hiện tại sức chiến đấu tối cường là mình lại bị Ma Tộc bắt được, Thiên Giới càng không chịu nổi một kích, Ma Vương hoàn toàn có thể nhân cơ hội này đem Thiên Giới một lưới bắt hết, nhưng bây giờ lại đưa ra lời nghị hòa, này không thể không khiến Thiên Sứ kinh ngạc.

"Đánh nhiều năm như thế cũng khiến ta phiền, ta cũng hy vọng con dân của ta có thể yên ổn gia viên, cứ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ cũng khiến dân chúng chịu đủ tai họa do chiến tranh mang đến. Ma Tộc thiện chiến nhưng không thích chiến, mỗi lần giao chiến còn không đều bởi vì Thiên Giới các ngươi chủ động đến tìm chết..." Lời nói Ma Vương có lý, ngữ khí lại có vài phần bất đắc dĩ.

"Thực xin lỗi, ta cũng không muốn đánh trận." Lời Ma Vương nói là sự thât, Thiên Sứ áy náy cúi đầu nói.

"Đây vẫn là thiên sứ trưởng trên chiến trường luôn xung phong phía trước kia sao?" Nhớ tới trước kia hai tộc giao chiến, trước mặt là thiên sứ trưởng mặt đầy áy náy như làm sai việc lại chính là thiên sứ trưởng luôn xung phong phía trước trên chiến trường, khóe miệng Ma Vương gợi lên một mạt tươi cười trêu tức. Nếu không phải y không cẩn thận bị mình bắt được, hiện tại khẳng định vẫn còn trên chiến trường cùng Ma Tộc người chết ta sống, mà không phải giờ phút này giống như tiểu tức phụ nhu thuận mềm mại oa tại trong lòng mình.