Hạ Anh vừa lẩm nhẩm chửi thề vừa mở cửa cho anh vào nhà. Đóng cửa cẩn thận, cô bỏ qua vị khách vừa xuất hiện mà đến ngồi ăn mì. Dĩ Tường lại gần, kéo ghế ngồi xuống đối diện:
- Đi làm vất vả cả ngày mà cô chỉ ăn như này thôi sao?
- Không liên quan đến anh, đến đây có chuyện gì thì nói nhanh rồi về đi.
- Cô nên ăn uống cho tử tế để có sức mà làm việc không người ta lại tưởng công ty tôi vắt kiệt sức lao động của nhân viên.
- Đúng quá còn gì, từ cái ngày anh về tổng công ty này thì có ai không vắt chân lên cổ mà làm việc đâu chứ? Nếu anh đến đây chỉ để phán xét tôi ăn uống thì về được rồi. Tôi nghèo nên chỉ ăn như này là thấy ngon rồi.
- Nhà cô còn gì ăn ngoài mì không?
- Không có.
- Vậy pha cho tôi hộp mì giống như cô đi. Làm việc đêm nên giờ thấy đói rồi.
Hạ Anh trợn mắt nhìn kẻ đối diện, nửa đêm chạy đến nhà cô để ăn mì thì sao không về ăn sơn hào hải vị với vợ đi.
Thấy Hạ Anh cứ trơ mắt nhìn mình, Dĩ Tường gõ vào trán cô nhắc:
- Pha mì cho tôi đi, thấy tôi đẹp nên cứ nhìn mãi vậy hả?
Hạ Anh xoa trán, nhăn mặt đứng dậy lấy hộp mì trút nước nóng đặt trước mặt anh ta hơi gắt:
- Tự dưng mất một hộp mì cho người không đâu.
- Cô tiết kiệm vừa thôi, trong đầu cô ngoài tiền ra thì còn có gì khác nữa không hay chỉ có cái não rỗng vậy.
Hạ Anh không thèm tranh cãi nữa mà cắm cúi ăn mì.
- Lần đầu tiên tôi ăn mì đấy.
Mặc dù nghe thấy anh nói nhưng cô lờ đi. Kẻ giàu có như anh ta thì sao phải ăn mì tôm làm gì.
- Cô làm nhân tình của tôi đi.
Lần này thì Hạ Anh không lờ đi được nữa, vừa uống nước mì chua cay mà xộc thẳng lên mũi khiến cô ho sặc sụa, mặt đỏ tía tai mãi không hết. Anh đặt trước mặt cô cốc nước, giọng nói vẫn trơ ra:
- Làm sao mà sốc đến vậy? Không phải cô đã bán trinh cho tôi sao?
- Não anh bị úng nước vì ăn mì hả? Nửa đêm chạy đến đây để ăn trực xong rồi nói cái gì điên rồ vậy hả?
Dĩ Tường ung dung ăn hết sạch hộp mì không còn một giọt nước, đứng lên dọn dẹp xong xuôi, anh ra chiếc sô pha duy nhất trong phòng ngồi. Hạ Anh càu nhàu:
- Muộn rồi, anh về đi cho tôi ngủ.
- Cô chưa trả lời đề nghị của tôi.
Hạ Anh nổi nóng:
- Đồ biếи ŧɦái nhà anh, anh nghĩ tôi là người thế nào mà đi cặp kè với kẻ đã có vợ hả? Tôi nghèo nhưng không hèn. Anh cút khỏi nhà tôi ngay và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Anh giàu thì đi tìm người có nhu cầu mà cặp.
Mặc dù bị chửi mắng nhưng khuôn mặt anh chẳng chút xáo động. Cầm cốc nước lên uống, giọng anh lạnh lùng:
- Nếu tôi có cảm xúc với họ thì cô không có cửa đâu.
- Anh có cảm xúc hay không thì cũng chẳng liên quan đến tôi, phiền anh biến nhanh ra khỏi nhà tôi đi.
Dĩ Tường vẫn ngồi im bất động, đôi mắt sắc lạnh ngước lên nhìn cô gái đang chống hông, khuôn mặt đỏ bừng bừng:
- Tôi sẽ cho cô số tiền cô muốn và sẽ giúp cô trả thù kẻ đã cướp công ty nhà cô, đổi lại thì cô sẽ là nhân tình của tôi trong vòng một năm. Sao, điều kiện không tồi chứ?
Hạ Anh lấy gối tựa đập mạnh vào người anh gào lên:
- Cút ngay, anh dụ dỗ tôi cắm sừng lên đầu vợ anh hả? Tôi ghét nhất mấy loại cướp chồng người khác. Anh định bắt tôi tạo nghiệp đấy hả? Cuộc đời tôi đã khốn khổ lắm rồi nên xin anh để cho tôi được tu để không gặp xui nữa được không?
Dĩ Tường giật cái gối trên tay Hạ Anh, thuận tay kéo cô ngồi hẳn vào lòng mình:
- Tôi cần cô để chữa bệnh, hãy giúp tôi chỉ một năm thôi.
Hạ Anh vùng vẫy khi bị ôm chặt cứng, hơi thở nóng hổi của anh phả lên cổ khiến cô khó chịu né tránh, nhưng nhanh chóng bất động khi nghe thấy giọng nói dù nhỏ nhưng đầy uy lực của anh:
- Ngồi im đi, một lát thôi. Hãy bán mình cho tôi một năm, trong thời gian ấy, tôi khỏi bệnh lúc nào sẽ thả tự do cho cô lúc ấy.
Mẹ cô đã dạy trước khi đi du học là không được tin lời đàn ông nói khi chưa kiểm chứng. Kẻ đang ôm cô đây khiến nhiều phụ nữ thèm khát, anh ta không những đẹp còn rất giàu, người như vậy thì bệnh ở đâu ra. Anh ta chỉ đang cố dụ dỗ cô sa ngã mà thôi. Thấy tay anh ta thả lỏng, Hạ Anh vùng đứng dậy lùi ra xa giữ khoảng cách an toàn:
- Tôi không phải gái bán da^ʍ, anh đi tìm người khác mà tiêu tiền. Tôi mệt quá rồi, anh về đi cho tôi nghỉ mai còn đi làm.
Dĩ Tường đứng dậy tiến lại gần thì Hạ Anh lùi về phía sau:
- Anh định dở trò gì? Tôi hét lên đấy.
Anh với qua người cô lấy áo mặc, giọng mỉa mai:
- Tôi lấy áo, cô đang nghĩ gì vậy? Nhìn lại mình xem có xứng với tôi không?
- Vậy mà có kẻ vừa đề nghị tôi…
Hạ Anh im bặt khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Dĩ Tường. Ở công ty, mọi người đều bảo anh ta là người nghiêm khắc, khó tính không cẩn thận sẽ bị đuổi việc nên không ai dám đắc tội với anh cả. Hạ Anh nhẹ giọng:
- Anh về nghỉ ngơi đi ạ. Chúc anh về thượng lộ bình an.
Khi Dĩ Tường đi khuất sau cánh cửa, Hạ Anh mới thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống ghế. Chạy ra ngó xuống đường, thấy anh đã lên xe ra khỏi sân của tập thể, cô đóng cửa phi lên giường ngủ sau một ngày vật lộn với việc kiếm cơm.
[…]
Không trở về nhà, Dĩ Tường ngồi bên quầy bar trong quán rượu. Uống mãi một mình chán, anh gọi điện cho một người bạn vào lúc nửa đêm. Vừa ngồi xuống, anh chàng cao lớn càu nhàu:
- Ông có bị dở hơi không mà lôi tôi đi uống rượu giờ này hả?
Dĩ Tường quay sang người bạn, đấy cốc rượu về phía anh ta dịu giọng:
- Lâu lắm rồi cậu không ngồi uống rượu với tôi đấy.
- Cãi nhau với vợ hả? Nghe nói hôm nay Khả Hân về mà.
Anh khẽ thở dài không lắc cũng không gật, tay mân mê li rượu vàng sóng sánh:
- Tớ vừa gặp cô ấy.
Người bạn hơi sốc nhẹ, quay hẳn người sang phía anh:
- Cô gái khiến cậu có thể làm đàn ông ấy hả?
Anh gật đầu xác nhận, uống hết cốc rượu trên tay trầm ngâm:
- Tớ đã cố gắng cùng Khả Hân nhưng không được nên đã bỏ đi. Mình đã tìm đến cô ấy để kiểm chứng lại cảm xúc. Chỉ cần ôm cô ấy trong lòng là mình đã trào lên cảm giác ham muốn. Cậu là bác sĩ thử nhận định đi xem nào?
- Thật ra cậu hoàn toàn bình thường Dĩ Tường ạ. Nhưng chính mình cũng không hiểu vì sao Khả Hân nóng bỏng như vậy mà cậu lại không thực hiện được nghĩa vụ mà lại đi có cảm xúc với một cô gái hoàn toàn xa lạ là sao? Cậu vẫn chưa yêu Khả Hân nhưng có thể cậu đã yêu cô gái kia.
Dĩ Tường bật cười thành tiếng:
- Yêu hả? Cậu nhầm rồi, tớ không yêu cô ấy. Tình yêu của tớ đã chết theo người khác rồi. Nhanh thật, cô ấy đã mất được ba năm rồi nhỉ?
Người bạn lắc đầu ngán ngẩm:
- Cậu nên quên cô ấy mà tập trung vào Khả Hân, đã cưới cô ấy rồi thì nên có trách nhiệm đi.
- Tớ vẫn đang có trách nhiệm còn gì? Nếu không đã không mò đến bệnh viện và uống một đống thuốc cậu kê cho mà chẳng có tác dụng gì cả.
- Vậy cậu hãy cặp bồ với cô gái kia đi. Có lẽ cô ta là liều thuốc duy nhất kí©h thí©ɧ ham muốn trở lại của cậu. Sau một thời gian biết đâu cậu sẽ trở nên bình thường.
Dĩ Tường nhướng mày nhìn cậu bạn thân qua ánh điện mờ ảo:
- Cậu nghĩ vậy sao? Tớ vừa bị cô ta mắng là biếи ŧɦái và đuổi ra khỏi nhà khi đề nghị cô ta bán mình cho tớ đấy.
Hai người đàn ông bật cười cùng nhau uống cạn cốc rượu vừa được rót ra.