Hạ Anh vội vàng rời khỏi ca làm đêm ở quán cafe phi đến viện thăm em trai. Vào đến nơi gần mười hai giờ đêm, cô Phương đã ngủ trên chiếc giường gấp bên cạnh giường em trai cô. Hạ Lâm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, xung quanh người chi chít những dây lằng nhằng, tiếng máy thở vẫn chạy đều đều. Cô ngồi xuống nắm tay em mình:
- Hạ Lâm à! Nếu thương chị thì hãy cố gắng tỉnh lại được không? Chị không thể sống thiếu em được. Dù có phải bán mạng thì chị cũng sẽ cứu em nên chỉ cần em cố gắng đừng rời bỏ chị là được.
Hạ Anh lặng lẽ khóc nhìn em trai mình. Đã nhiều lần bác sĩ khuyên cô để Hạ Lâm đi nhưng cô không đồng ý, chỉ cần còn một phần trăm hi vọng thì cô cũng sẽ cứu nó. Để duy trì cuộc sống này cho em, cô đã không ngại để làm mọi việc. Dù tan làm rất muộn nhưng Hạ Anh vẫn vào viện để thăm em ngay khi có thời gian, cô sợ khi Hạ Lâm tỉnh giấc sẽ không thấy mình bên cạnh.
- Cháu vào lúc nào thế? Muộn rồi sao không về nghỉ ngơi đi.
Tiếng cô Phương khiến Hạ Anh giật mình lau nước mắt, cô quay ra nhoẻn miệng cười:
- Cháu làm cô thức giấc rồi ạ. Bây giờ cháu về luôn đây.
- Về đi muộn rồi, mai cháu còn đi làm nữa. Hạ Lâm ở đây có các bác sĩ và cô rồi nên cháu yên tâm. Mà cháu lấy đâu ra tiền thuê thêm y tá chăm sóc Hạ Lâm vậy? Cô chăm sóc em cháu là được rồi.
Hạ Anh ngồi xuống đất, nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của cô giúp việc đã theo gia đình cô từ rất lâu rồi. Cô Phương là người duy nhất không quay lưng với chị em cô khi gia đình xảy ra bão tố.
- Cô vất vả quá rồi. Cháu mới kiếm thêm được việc thu nhập cũng không tệ nên muốn thuê người trông coi cho cô đỡ vất vả. Từ tuần sau, đêm cô có thể về nhà ngủ rồi, ban ngày cô chăm em giúp cháu thôi.
- Cháu cứ khách sáo vậy. Cô còn khỏe còn giúp được hai chị em mà. Cháu nên tiết kiệm tiền còn đưa Hạ Lâm đi nước ngoài chữa bệnh nữa. Còn cháu cũng đừng cố quá mà đổ bệnh ra đấy thì ai lo cho Hạ Lâm đây.
Hạ Anh ngước nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô lấy ra quyển sách kinh tế đưa cho bà:
- Mai cô tiếp tục đọc cho Hạ Lâm nghe ạ, cháu tin nó sẽ nghe thấy mà không quên những kiến thức đã học. Cháu bận quá nên tất cả đều nhờ vào cô rồi.
Người phụ nữ trung niên nhận lấy quyển sách gật đầu đồng ý. Hạ Anh lấy trong túi ra phong bao tiền đặt vào tay bà:
- Cháu gửi cô tiền tháng này, cháu biếu thêm cô một chút coi như cảm ơn cô đã giúp đỡ chị em cháu.
- Hạ Anh này, nếu khó khăn quá thì đừng lo đến khoản này nữa, bố mẹ cháu khi còn sống đã giúp đỡ gia đình cô nhiều lắm nên bây giờ cô giúp lại thôi.
Hạ Anh lắc đầu từ chối:
- Cháu lo được cô à! Cô còn có chú nữa nên không thể không có lương được. Đến khi thực sự khó khăn cháu sẽ nói với cô. Thôi cháu về đây, mai cháu còn đi làm sớm nữa.
Hạ Anh đến giường bệnh cúi xuống hôn lên trán em trai mình rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
[…]
Dĩ Tường ngồi bên quầy bar, tay sóng sánh lắc lư cốc rượu. Sau đêm hôm ấy, anh luôn nhớ đến cô gái đó. Thỉnh thoảng, anh có kiếm cớ đi khảo sát mà liệng qua phòng Marketing nhưng chưa lần nào gặp lại cô ta. Anh quay sang anh chàng trợ lí bên cạnh:
- Điều tra cho tôi về cô gái có tên Hạ Anh - nhân viên phòng Marketing.
- Cô ta đã đắc tội gì với sếp sao?
- Tôi bảo làm gì thì cứ làm đi đừng hỏi nhiều.
Đã làm việc bên Dĩ Tường từ lúc anh về nước nên khi nhận được câu trả lời như vậy thì Huy Cường biết mình không nên hỏi thêm. Đây là lần đầu tiên, người đàn ông này tìm hiểu về một cô gái thì chắc chắn sẽ có lí do. Nhưng đó là gì thì anh chỉ biết phục tùng mà không nên biết quá nhiều. Việc biết quá nhiều đôi khi khiến anh dở khóc dở cười mà phải giả vờ câm điếc.
[…]
Hạ Anh chạy bán sống bán chết ra bến xe buýt đi làm. Đêm qua về quá muộn mà chuông báo thức kêu cô vẫn không hề hay biết để ngủ quên đi mất. Giờ cao điểm, xe và đường đông như nêm cối, phải vất vả lắm cô mới có chỗ đứng trên xe buýt bằng một chân.
Chạy đến cổng điểm danh là lúc đồng hồ báo bảy giờ bốn mươi lăm phút, còn năm phút để cô có thể ngồi vào ghế bắt đầu làm việc. Hạ Anh lại cắm cổ lao về phía thang máy kịp ấn khi nó vừa đóng lại. Cửa thang mở ra nhưng Hạ Anh lại đứng chôn chân tại chỗ, mở to hai con mắt nhìn người đứng bên trong. Thang máy chuẩn bị đóng lại thì một người đàn ông lịch sự lại ấn mở ra nhẹ nhàng lên tiếng:
- Cô có vào không hay đợi thang sau?
Hạ Anh giật mình cúi đầu xin lỗi lúng túng bước vào thang máy. Đã gần một tháng nay, Hạ Anh không gặp lại anh ta sau đêm đó, hôm nay chắc cô ra đường bước chân trái nên mới đυ.ng phải người mà cả đời cô không muốn nhìn thấy nữa. Đến tầng của mình, Hạ Anh lại phải để nhắc mới vội vàng bước ra khỏi thang máy, nhìn đồng hồ đã muộn năm phút cô choàng tỉnh chạy về phía cửa thả vào hộp nộp phạt một trăm nghìn, tiếc rẻ nhìn đồng tiền không cánh mà bay cô thở dài lê bước về chỗ ngồi. Chị đồng nghiệp bên cạnh quay sang thì thầm:
- Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà Hạ Anh lại đi làm muộn thế này?
- Em gặp phải vận xui thôi, đã căn chuẩn giờ không bị nộp phạt rồi vậy mà vẫn dính được.
Cô khẽ thở dài nghĩ đến tiền nộp phạt vẫn tiếc hùi hụi. Vừa mở máy tính lên làm việc, chị đồng nghiệp lại quay sang, mắt nhìn trước ngó sau mới thì thầm:
- Sếp tổng của mình có vợ rồi em biết chưa?
- Chị lại nghe thông tin ở đâu vậy?
- Mọi người xì xầm từ sáng sớm nay, thông tin chuẩn xác đấy. Chắc party cuối năm phu nhân sẽ xuất hiện.
Hạ Anh dù không muốn vẫn khiến tâm trí chú ý đến thông tin vừa biết được. Cô thoáng rùng mình, luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Cô từng ghét kẻ thứ ba thì chính cô lại là tình một đêm của chồng người khác.
[…]
- Người vừa đi cùng thang máy với chúng ta là Hạ Anh.
Huy Cường thấy Dĩ Tường không có bất kì biểu hiện gì khi gặp Hạ Anh ở thang máy thì khẽ dò hỏi. Dĩ Tường dừng bước chân quay sang nhíu mày:
- Chuyện của cậu à? Chuyện tôi giao điều tra được đến đâu rồi.
- Em đã điều tra được hết rồi, dạo này Tổng giám đốc bận nên chưa tiện báo cáo ạ.
Huy Cường chạy lại mở cửa phòng định quay về chỗ làm việc của mình thì Dĩ Tường hất mặt yêu cầu cùng đi vào phòng. Vừa yên vị trên ghế, anh ra lệnh:
- Báo cáo những gì cậu đã điều tra được đi.
Huy Cường lại gần đặt lên bàn cốc cafe thư kí vừa đưa giọng nói từ tốn:
- Cô ta tên đầy đủ là Vũ Hạ Anh, năm nay hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành quản trị và ngành tâm lí học tại Ý, nếu gia đình không xảy ra chuyện thì bây giờ vẫn đang ở Ý học cao học.
Dĩ Tường dừng uống cafe thoáng bất ngờ:
- Nghĩa là cô ta đang học dở cao học?
- Vâng, ba mẹ và em trai cô ấy bị sát hại. Ba mẹ chết vì bị thương nặng còn em trai cứu được nhưng đang hôn mê trong bệnh viện chưa tỉnh lại nên cô ấy phải bỏ học về nước. Hiện cô ấy đang làm việc ngày đêm để kiếm tiền giữ mạng sống cho em mình trong bệnh viện. Chỉ cần không có tiền thì em trai cô ấy sẽ chết.
Dĩ Tường trầm ngâm:
- Ai đã sát hại gia đình cô ấy? Phía cảnh sát đã điều tra ra chưa?
- Đã gần năm tháng rồi chưa điều tra ra, vụ án này khá khó hiểu. Em hỏi bạn làm bên công tố viên nhưng cậu ta nói chưa có bất kì manh mối nào cả. Vì Hạ Anh đi học xa nhà lâu nên có thể kẻ ra tay không biết đến sự có mặt của cô ấy.
- Vậy là cô ấy đang trong tình huống có thể gặp nguy hiểm?
- Chuyện này em cũng không rõ lắm nhưng chắc hung thủ sẽ không động thủ khi đang bị điều tra đâu. Nhưng…
- Nhưng sao?
- Chú thím ruột của cô ấy không biết bằng cách nào đã nắm giữ công ty gia đình khiến Hạ Anh không có bất kì tài sản thừa kế nào từ công ty. Cô ấy phải bán nhà, xe cộ, sử dụng bảo hiểm của bố mẹ và mọi tài sản vốn có để trả các khoản nợ từ phía ngân hàng. Có thể nói chỉ trong một đêm thì cô ấy từ tiểu thư trở thành người vô sản và phải kiếm khoản tiền khổng lồ duy trì cuộc sống cho em trai mình.
- Cô ấy vào làm cho chúng ta từ khi nào?
- Cách đây khoảng bốn tháng, khi ấy anh chưa về đây nhậm chức. Ngay trong quý đầu làm việc, cô ấy đã đứng đầu phòng Marketing về doanh số bán hàng. Khả năng giao dịch và chăm sóc khách hàng của cô ấy khá tốt. Đúng là không hổ danh tốt nghiệp loại ưu tại Ý, có lẽ học cả bên tâm lí nên cô ta nói chuyện khiến khách hàng luôn đánh giá ở mức độ " xuất sắc".
Dĩ Tường trầm tư, anh thở dài trước mặt trợ lí mà không hay biết. Huy Cường ngạc nhiên:
- Anh cần điều tra thêm về cuộc sống riêng tư nữa không ạ?
Anh vẫy tay lắc đầu:
- Vậy là đủ rồi, cậu đi làm việc đi.
Vừa quay lưng ra cửa, Huy Cường lại bị dặn dò thêm:
- Chuyện này người thứ ba biết là cậu đừng có mặt ở công ty nữa nhé!
Anh gật đầu mỉm cười, giơ tay chào thua:
- Anh yên tâm, chuyện của anh là chuyện của em mà, có đánh chết cũng không nói.
Huy Cường đi khuất, Dĩ Tường thả người tựa lưng ra ghế, tay cầm bút liên tục gõ xuống bàn. Tự dưng anh lại trào dâng cảm giác tội lỗi, cô ta đã trải qua quá nhiều cú sốc vậy mà anh còn… xua đi ý nghĩ của mình. Anh đứng dậy lấy chìa khóa lao ra khỏi công ty nhanh đến mức thư kí chỉ kịp ú ớ không thốt lên lời.