Chương 1: Thân mật (H)

Người cô gái nóng bừng, liên tục dùng tay kéo cổ váy để lộ ra khoảng ngực trước mặt Hà Dĩ Tường. Bối rối khi cô ta liên tục kéo anh xuống mà mắt vẫn nhắm nghiền, bản thân anh cũng thấy cơ thể mình nóng ran với người con gái trước mặt. Xoay người định bước đi nhưng đã bị đôi bàn tay kia kéo lại ngã sấp xuống giường. Anh bị cô ta nằm hẳn lên người cầu xin:

- Hãy giúp tôi đi mà, anh đừng bỏ tôi ở lại đây.

Nói rồi, cô ta mắt nhắm mắt mở hôn lên đôi môi đang lạnh ngắt vì bất ngờ của anh. Chỉ một lát, anh bị đôi môi ngọt lịm ấy thôi miên biến từ bị động sang chủ động. Anh lật cô gái nằm xuống hôn lại, đã rất lâu rồi anh mới có cảm giác này. Bây giờ cơ thể anh đang ham muốn người con gái bên dưới - một nhân viên cấp thấp dưới quyền anh. Cô gái vẫn mê man, tay cởi bỏ đồ trên người mình, đôi mắt vẫn nhắm nghiền bị che khuất bởi hàng mi cong vυ"t.

Dưới sức quyến rũ của cô gái cộng thêm đã uống khá nhiều rượu, Dĩ Tường quên luôn việc mình đang làm mà quấn lấy cô gái không rời. Vừa lách chân cô gái để đi vào thì tiếng cô gái hét lên thất thanh:

- Chết tiệt, anh làm tôi đau quá!

Cô cắn vào cổ tay hằn nguyên hàm răng khiến anh nhăn nhó định nhổm người thả ra thì cô ta lại ôm cứng lấy thân dưới anh van xin:

- Đừng… tôi muốn… anh đừng dừng lại. Tôi khó chịu quá!

Anh cúi xuống hôn lên đôi mắt trườn xuống môi khẽ thì thầm:

- Một lát sẽ hết đau thôi, thả lỏng người đi nào.

Một dòng nước ấm trào ra, ngó thấy máu thì anh hơi bất sững sờ nhìn cô gái. Biết mình vừa làm chuyện gì, đầu óc có chút tỉnh táo hơn nên anh nhẹ nhàng hơn:

- Đỡ đau chưa?

Cô gái gật đầu, đôi môi mím chặt ôm lấy lưng anh chủ động đón nhận. Sau một hồi hưng phấn thì cả người Dĩ Tường ướt đẫm mồ hôi, anh lấy chăn đắp lên người con gái bên cạnh. Ánh mắt thoáng bối rối khi thấy vết máu loang lổ trên nền ga trắng tinh, anh khoác chiếc áo vào người bước lại nhà tắm còn cô gái đã ngoan ngoãn ngủ mà không lôi kéo anh nữa.

Đốt điếu thuốc nhìn ngoài trời lất phất mưa, anh nhíu mày khi điện thoại có nhiều cuộc gọi đến. Mở tin nhắn của trợ lí " Sếp đang ở đâu mà không về nhà? Em lại phải nói dối sư tử rồi." Thở dài, anh ném điện thoại lên ghế quay lại giường, cô gái vẫn ngủ say, thỉnh thoảng hàng lông mày nhíu lại, miệng lảm nhảm gì đó nghe không rõ nhưng trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tỏ vẻ sợ hãi. Anh nằm xuống cạnh, vỗ vỗ lên cánh tay cô như với một đứa trẻ. Cô gái tự nhiên chui vào nằm trong vòng tay anh yên giấc. Hơi ấm từ hơi thở cộng thêm mùi hương rất đặc biệt khiến anh cảm thấy cơ thể mình như được đốt cháy lần nữa. Lần này không phải vì rượu nữa, anh lại có ham muốn với cô gái này. Điều điên rồ gì đang xảy ra thì chính anh cũng không hiểu nổi, anh cúi xuống cuốn lấy bờ môi đang mím chặt của cô gái rồi thả cảm xúc theo ham muốn mà không cần sự cho phép của người bên cạnh.

Tiếng chuông điện thoại báo thức réo ầm ĩ, Hạ Anh nheo mắt khi bị nắng xuyên qua mặt, cầm điện thoại lên tắt chuông báo thức nhưng người không nhúc nhích nổi. Cô đang bị ôm cứng bởi ai đó còn cơ thể thì mỏi nhừ, các khớp xương kêu răng rắc. Cố banh mắt cho tỉnh ngủ như kẻ bị bóng đè cố thoát khỏi cơn mê, Hạ Anh giật mình nhìn kẻ bên cạnh bằng xương bằng thịt đang ngủ say, hắn đang ôm cứng lấy cô. Tát vào má mình một cái, cô thấy đau rát, đây không phải mơ, vậy đây là gì? Hất tay kẻ đang đặt trên bụng mình xuống, cô vò đầu bứt tai nhìn lại mình và kẻ bên cạnh đều không có quần áo. Dụi mắt nhìn lại người bên cạnh một lần nữa, Hạ Anh giật thót người sợ hãi. Khẽ nhích người vơ tay lấy quần áo để ra về trong yên lặng thì kẻ đó đã mở mắt nằm nhìn cô từ bao giờ. Hạ Anh quay người lại giật mình cáu:

- Anh dậy từ bao giờ vậy?

- Từ lúc cô tự tát mình ấy.

- Dậy rồi thì anh giải thích đi, tại sao tôi và anh lại…

Dĩ Tường nhìn dáng vẻ ấp úng thoáng đỏ mặt của cô gái trước mặt nổi hứng muốn trêu đùa một chút:

- Lại làm sao? Tôi nghĩ chuyện này là bình thường mà.

Hạ Anh cáu tiết gào lên quên luôn việc anh ta là sếp lớn của mình:

- Đồ điên, anh có biết đây là…

- Lần đầu tiên của cô phải không?

Hạ Anh mặt đỏ tía tai ấp úng:

- Sao anh biết?

Anh không trả lời mà ung dung ngồi dậy mặc lại quần áo:

- Lát cô phải bồi thường tiền giặt ga giường vì làm ố nó đấy.

Trước thái độ dửng dưng của anh ta, Hạ Anh trợn mắt lao lên giường, vớ chiếc gối đánh loạn xạ vào người đàn ông trước mặt:

- Anh nghĩ mình là ai mà chà đạp người khác hả? Tôi sẽ kiện anh tội làm nhục người khác. Đồ đê tiện, ai cho anh động vào tôi hả?

Khuôn mặt Dĩ Tường chợt trở nên nghiêm nghị lạnh lùng, giật chiếc gối trong tay Hạ Anh, giọng nói đanh thép:

- Chính cô là người cho tôi động vào mình đấy. Được, lần đầu tiên chứ gì? Tôi mua nó là được phải không?

Hạ Anh bật cười chua chát:

- Mua ư, tôi là gái bán da^ʍ à? Cuộc đời tôi chưa đủ khốn nạn hay sao mà anh còn bước vào nhúng cho nó thêm đen chứ? Tại sao tôi lại sống khốn khổ thế này hả? Sao những kẻ khốn nạn như anh lại ung dung sống giàu sang như vậy hả?

Bị chửi nóng mặt, Dĩ Tường đứng dậy vuốt lại quần áo, giọng nói vẫn không hề thay đổi:

- Bây giờ cô muốn gì? Cô muốn đòi lại lần đầu của mình thì tôi cũng không trả được đâu. Cô chỉ cần nói một con số, tôi sẽ đáp ứng.

Hạ Anh gạt nước mắt, khuôn mặt nở nụ cười hoang dại, khinh miệt với kẻ trước mặt:

- Một tỉ, anh cho tôi được chứ?

- Trong ngày hôm nay cô sẽ nhận được số tiền ấy. Bước ra khỏi phòng này coi như cô và tôi không liên quan nên đừng có lấy cớ tiếp cận tôi. Chuyện này sẽ chấm dứt ở đây được chứ?

- Anh cũng biết sợ sao?

- Tôi không thích nợ nần người khác. Sự cố giữa cô và tôi chỉ là tai nạn thôi, nếu còn muốn có việc làm thì quên chuyện này đi. Dù sao cũng cảm ơn cô về đêm qua. Tôi đã phát hiện ra mình không vô dụng như đã nghĩ.

Nói rồi anh ta nhanh chóng rời khỏi căn phòng mà không thèm đếm xỉa đến người còn lại. Hạ Anh ngồi thất thần nhìn ga giường cười điên dại:

- Hạ Anh, sao mày sống cuộc đời đáng khinh bỉ thế? Mày đã hứa sẽ ngẩng cao đầu mà sống, sẽ đòi lại những thứ thuộc về mình cơ mà, sao càng lúc càng khốn nạn thế chứ?..Hạ Lâm à! Chị xin lỗi…

Ngồi trong căn phòng trống, cô khóc nấc lên. Từ ngày ba mẹ mất, cuộc đời cô như bước vào bóng đêm, bị chính những người thân trong gia đình quay lưng khi cô cần đến họ nhất. Bằng mọi giá, cô sẽ trả lại họ tất cả những gì đã gây ra.