Chương 14

"Sở Sở, cậu đã quyết định thực tập ở đâu chưa?"

Vừa tan học, Tiểu Tình bạn học cùng lớp hỏi. Sở Sở chưa kịp trả lời, một giọng nói chua chát khác đã cất lên: "Ai dà, Sở Sở người ta là học trò cưng của cô giáo Lâm đấy, cần gì phải lo không có nơi nào để đi cơ chứ?"

Sở Sở cười cười, chỉ trả lời Tiểu Tình, "Tớ còn chưa nghĩ kỹ."

Lúc này chuông điện thoại reo, cô ra hiệu cho Tiểu Tình đi trước. Thấy đó là cuộc gọi video của mẹ, cô mỉm cười bấm nghe: "Mẹ à."

"Cục cưng, dạo này con thế nào? Ăn uống có ngon không? Mẹ thấy hình như con gầy đi rồi phải không?" Trong video xuất hiện một người phụ nữ đeo kính lão.

"Không, gần đây con ăn nhiều lắm. Nhưng mà mẹ, gần đây lưng của mẹ còn đau không? Ba mẹ không có việc gì thì đi quảng trường nhảy với các cô chú ở quảng trường cho vui."

Khi mẹ sinh ra cô, bà đã ngoài bốn mươi, nhìn người phụ nữ mái tóc hoa râm trong video, Sở Sở không khỏi cảm thấy sống mũi chua xót.

"Bố con không sao cả, nhưng con đừng chỉ tập múa thôi, con phải chú ý nghỉ ngơi biết không? Chị con nói tháng sau sẽ về, có thời gian thì con về nhà đi, mẹ sẽ làm món ngon cho con ăn."

"Tốt quá đi, vậy con muốn ăn móng giò mẹ nấu."

Nhà bọn họ ở thành phố R, liền kề thành phố S, đi tàu cao tốc trở về chỉ mất hơn hai tiếng, Sở Sở mỗi tháng đều sẽ về nhà.

"Được rồi ~. Úi, trong nồi còn đang nấu canh, mẹ phải tắt máy rồi. Đi học nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé."

--

Sở Sở cuối cùng đã gửi sơ yếu lý lịch của mình đến nhà hát ca múa nhạc lớn nhất thành phố S và may mắn nhận được một offer (thư thông báo phỏng vấn). Nhưng vấn đề là trường học cách nhà hát rất xa, đi tàu điện ngầm phải mất một tiếng rưỡi đồng hồ.

Cô quyết định thuê một căn nhà gần đó, nhưng sau khi xem vài căn nhà, hoặc là quá đắt, hoặc là quá nhỏ để kê một chiếc giường, dù sao đó cũng là khu trung tâm của thành phố S.

Sở Sở có chút lo lắng, ở trên trang cá nhân đùa giỡn phàn nàn, không bao lâu liền nhận được tin nhắn của Tang Húc.

Kể từ lần trước, Sở Sở đã gần hai tuần không gặp anh, hơn nữa anh cũng không thích đăng trạng thái, cũng không biết lấy cớ gì để làm phiền anh.

Vì vậy, khoảng thời gian này là thời gian cô đăng trạng thái dày đặc nhất trong vài năm qua và tất cả chúng chỉ được nhìn thấy bởi SX.

Anh thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho cô khi anh nhìn thấy và lúc đó cô lại có cớ để trò chuyện với anh.

Cô không thể không khen ngợi sự thông minh cơ trí của chính mình.

SX: Em định thuê nhà ở Trung tâm thành phố à?

Sở Sở: Vâng, em sẽ đến Viện Vũ Kịch Tang Du để thực tập, nhưng mà nơi này xa trường học quá.

SX: Ta biết có một nơi cách đó không xa, giá thuê cũng không đắt, em có muốn xem không?

Sở Sở: Thật sao? Tiền thuê hàng tháng là bao nhiêu ạ? Nếu hơn hai ngàn chắc em thuê không nổi đâu.

SX: Em có thể đi xem trước rồi nói.

Hai người hẹn ngày mai anh sẽ đưa cô đi xem nhà. Cuối cùng cũng có thể gặp lại anh, Sở Sở lại trằn trọc cả đêm.

Cho dù ngày mai không thuê được nhà, chỉ cần gặp được anh thôi là Sở Sở cũng đã thoả mãn rồi.