Phoebe bình tĩnh nhặt phần tài liệu kia lên, im lặng một hồi lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy bất lực, rồi cô ấy mới mở miệng.
"Cô muốn biết rõ đến vậy sao?"
Tôi tức giận gật đầu, tiếp theo đây, Phoebe đem hết tất cả sự thật nói ra, nó một lần nữa đẩy tôi vào cái hố sâu vô tận, tôi là một kẻ vô tội bị dính vào một cuộc tranh đoạt lợi ích. Tất cả mọi người đều nhận được những gì bọn họ xứng đáng được có, chỉ có một mình tôi vòng đi vòng lại trở thành một cái bia đỡ đạn.
"Được, tôi sẽ nói cho cô biết. Từ trước tới giờ, Triệu Thái An là gián điệp tôi phái đến Bắc Thịnh Quốc Tế, còn báo cáo của cô chính là món quà mà hắn tặng cho tôi. Thế cho nên sau này, Triệu Thái An thuận lợi ngồi lên vị trí phó tổng của Bắc Thịnh Quốc Tế, đều là do một tay tôi âm thầm sắp xếp."
Giờ phút này, tôi nhìn Phoebe, đôi môi kiêu ngạo của cô ấy cong lên, cái loại cười này mang theo sự âm hiểm cùng với đắc ý, đây là một mặt mà tôi chưa từng thấy, có lẽ đến Tố Duy cũng chưa thấy được nữa. Tôi không dám tin nhìn cô ấy, mà cô ấy lại thản nhiên cầm lấy tư liệu cá nhân của tôi.
Tôi đã yêu một người như thế nào đây, cô ấy vào lúc đêm tối không phải như thế, mặc dù yêu cầu của cô ấy hà khắc, mặc dù cô ấy đối xử với tôi lạnh như băng, nhưng mà chưa bao giờ bộc lộ biểu cảm tàn khốc như thế.
"Không thể nào, các người ở trong nhà hàng gặp nhau.... không thể nào. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của cô sao? Trong đó cũng bao gồm cả tôi và Mộ Tịch Nhiên?"
"Cũng không phải vậy, Triệu Thái An chẳng qua vớ được quân cờ Mộ Tịch Nhiên mà thôi, còn về chuyện thủ đoạn làm việc và đời sống cá nhân của hắn tôi không có can thiệp, tôi chỉ hứng thú với kết quả của hắn. Cho nên cô mới nhìn thấy tôi và hắn không quen biết nhau. Còn về phần cô, từ lúc cô xuất hiện đến lúc tôi hiểu được, thì cô chẳng qua là một cái ngoài ý muốn."
Tôi phẫn nộ đập bàn, hung dữ nhìn chằm chằm Lam Phi Ý.
"Tại sao lại muốn gài gián điệp vào Bắc Thịnh Quốc Tế?"
"Câu hỏi của cô đi xa quá rồi."
"Cho nên, cô mới loại tôi ra khỏi nhóm hợp tác với Bắc Thịnh Quốc Tế. Vậy 3 triệu trong miệng Triệu Thái An là cô cho hắn?"
"3 triệu đó là phí đền bù tổn thất tôi cho Mộ Tịch Nhiên. Hỏi xong chưa?"
Tôi nhìn Phoebe, trong mắt cô ấy chỉ còn lại sự vô tình. Không nhìn thấy tôi ở trong đó, cũng không thể nhìn thấy tâm tư của cô ấy.
"Hóa ra, tôi chỉ là người bị hại duy nhất... trong cuộc giao dịch dơ bẩn này của các người. Tôi cho rằng, cô là một người đáng giá để tôi trả giá tất cả, cam tâm tình nguyên đi theo. Nhưng mà cô cũng chỉ là một người vì tiền vì quyền không có thủ đoạn nào mà không dùng. Yêu cô, cuối cùng là tôi sai rồi."
Tôi cảm thấy bây giờ bản thân như một kẻ tiểu nhân, chỉ nhìn thấy trong mắt Phoebe hiện lên một chút ngoài ý muốn. Tôi ngồi vào cái ghế, cầm lấy cây bút của cô ấy, viết lưu loát trên một tờ giấy, là thư từ chức.
Ném thư từ chức trước mặt cô ấy, tôi xoay người dứt khoát rời đi, trừ ngôi nhà trống vắng kia, tôi chẳng còn nơi nào để đi. Tôi không muốn quấy rầy giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt của Soso và Đại Tráng. Chỉ còn lại mỗi Tố Duy, chúng tôi ngồi ở trong Comma, nhìn nụ cười tắm gió xuân của cô ấy, tôi càng thêm mệt mỏi.
Thật sự chẳng bao giờ nghĩ đến, vào cái lúc thế này, người ngồi ở bên cạnh tôi là người phụ nữ có quan hệ với Phoebe. Tôi uống rất nhiều rượu, cô ấy cũng không ngăn tôi lại, tôi lại hiếu kỳ hỏi cô ấy.
"Tôi đã yêu một người không nên yêu, cô ấy đã lấy mất đi sự nghiệp của tôi, còn cướp mất đi người yêu của tôi, còn cướp cả đi cuộc sống yên tĩnh của tôi. Cô ấy đem mọi thứ làm cho rối loạn, sau đó vô trách nhiệm nói ra sự thật với tôi. Tố Duy, tôi nên làm gì đây?"
Tố Duy cướp hộp thuốc lá của tôi, cô ấy dùng lý lẽ của người đã trải qua sự đời vô thường, bình tĩnh nói.
"Người như vậy chắc là trong truyền thuyết của oan gia nhỉ."
"Sợ là kẻ thù a!"
"Người cô nói là Phoebe sao?"
Tôi giật mình nhìn Tố Duy, không nói câu nào. Cô ấy nhìn tôi gật gật đầu.
"Tố Duy, tôi...."
"Không cần giải thích với tôi. Sau khi tôi trở về, gặp Phoebe, chuyện của cô và cô ấy, Phoebe đều đã kể đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe."
"Tôi thật sự rất hâm mộ cô. Chúng ta không giống nhau, tôi chỉ là người dự bị mà thôi."
"Làm sao cô thấy được?"
"Vào lúc, tôi nhìn thấy tấm ảnh cô và cô ấy chụp với nhau, tôi đã hiểu, sự tồn tại của tôi đối với cô ấy mà nói, chỉ là thế thôi."
"Phi Phàm, mỗi người đều là một cá thể độc lập, dự bị chẳng qua chỉ là giả thuyết, cô có bản sắc riêng của tôi, ngoại trừ ngoại hình ra, chúng ta là khác biệt, khác biệt cuộc sống, khác biệt suy nghĩ, cũng khác biệt cách đối nhân xử thế. Cho nên cô không có thay thế tôi, mà tôi cũng không có cách nào thay thế được cô, cô hiểu chứ?"
"Bây giờ nói những thứ này cũng chỉ là gió thoảng qua, tôi mãi mãi sẽ không theo đuổi kịp bước chân của Phoebe, tôi không có can đảm như cô, mà tôi cũng sợ hãi trước năng lực khí thế của cô ấy."
"Phi Phàm, cô hãy dùng tâm của cô tự hỏi bản thân, cô cảm thấy cô có thể thoát được cô ấy sao? Cô thật sự sẽ không thèm nhớ không thèm nghĩ đến cô ấy nữa à? Nếu như không làm được, cô chỉ có thể tiếp nhận sự thật mà thôi."
Không biết uống bao nhiêu rượu nữa, tôi loạng choạng đi vào wc, tôi cúi đầu khó chịu nôn ra, đến cả mật cũng muốn trào ra theo. Nhưng mà nơi thật sự đau lại là ngực, tôi chán nản ngồi trượt xuống sàn nhà. Cuộc sống này lại cho tôi một hồi vui đùa thật lớn.