Chương 41

Tôi biết sự tồn tại của tôi đối với cô ấy mà nói chưa đủ để cô ấy thay đổi quyết định, nếu như là Tố Duy, có lẽ cô ấy sẽ dễ dàng đồng ý.

"Nếu như, Tố Duy muốn tái hợp với cô, cô sẽ đồng ý đùng không? Trong mắt của tôi, cô và cô ấy rất xứng đôi, nếu như sự tồn tại của tôi ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, cô có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa sang lại bản thân cho tốt, không quấy rầy hai người."

Tấm lưng cô ấy đối diện với tôi, tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, nhưng mà ngoại trừ lạnh lùng thơ ơ thì chắc cũng chẳng có biểu cảm gì tốt đẹp cả.

"Tôi nhắc lại lần nữa, mong cô không cần phải buộc mối quan hệ của tôi và Tố Duy vào cùng một chỗ. Được rồi, cô là người ngoài cuộc, tôi bỏ qua cho cô. Đừng có cho rằng suy nghĩ của bản thân là đúng rồi mặc nhiên cho nó là đúng."

Để lại những lời nói này, Phoebe rời đi cũng không quay đầu lại. Người ngoài cuộc, cái từ này thật sự rất đau đớn, nó được treo lên người của tôi, rất rõ ràng nói cho tôi biết, sự tồn tại của Vưu Phi Phàm bên cô ấy chỉ là vậy thôi, đến mức không có tư cách để suy đoán bất cứ người nào có liên quan với Phoebe.

Tôi cười khổ uống hết chén trà, che ngực lại, thật đau.

......

Quay trở về Trác Tuyệt, tên Tư Béo nhìn cái đầu của tôi cười nghiêng cười ngã, tôi giơ tay lên bộp một cái vào đầu của hắn.

"Cười cái gì? Chưa bao giờ nhìn thấy tóc húi cua à!"

Tư Béo nâng nâng gọng kính lên.

"Phi Phàm huynh, xin nhân Tứ Đệ một lạy. Về sau, Tứ Đệ cam tâm tình nguyện theo chân huynh đi kiếm ăn."

Lúc này, Tư Béo đưa cho tôi một phần bánh mì sữa tươi.

"Tứ Đệ sơ ý mua thêm một phần bữa ăn sáng, mời huynh trưởng nhận lấy. Chậm rãi làm việc, Phi Phàm huynh chú ý sức khỏe bản thân."

Tôi cầm lấy phần ăn sáng của Tư Béo rồi liếc cậu ta một cái.

"Coi như cậu còn có chút tình người, tôi tạm thời tha cho cậu. Nhưng mà, không cho phép cà khịa tôi!"

Vào lúc, tôi đang cắn ống hút, hút hộp sữa, trong miệng còn ngâm nga ca khúc nào đó, chỉnh đốn lại tiến độ làm việc, thì thư ký luôn có sắc mặt trắng bệch của Phoebe đi vào trong văn phòng, cô ấy gõ gõ trên bàn tôi.

"Vưu Phi Phàm, Lam đổng gọi cô đến văn phòng của cô ấy một chuyến."

"Tôi sao?"

Cô ấy gật đầu rồi vội vàng rời khỏi đó. Tên Tư Béo giơ tay lên làm động tác cắt cổ, tôi hiểu, cậu ta không biết được mối quan hệ của tôi và Phoebe.

"Nhóc con, mạng Phi Phàm huynh của nhóc không có mong manh như thế đâu."

Nói xong, tôi hăng hái rời khỏi văn phòng. Lúc tôi lên đến tầng văn phòng của Phoebe, tôi mở to hai con mắt, văn phòng thư ký của cô ấy còn lớn hơn cả văn phòng của trưởng bộ phận chúng tôi. Nói như thế nào đây, cái địa vị này là dưới một người mà trên vạn người a. Cô ấy bảo tôi có thể vào trong văn phòng của Phoebe. Thế nên tôi đến gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, dựa theo tính cách của Phoebe thì coi như là cam chịu.

Chẳng qua lúc đẩy cửa đi vào, trong căn phòng rộng rãi chẳng có một bóng người. Bởi vì Phoebe không có ở đây, tôi cũng không mất tự nhiên, đi đến trước cái ghế xoay trước bàn làm việc của cô ấy ngồi chờ, thời gian trôi qua từng phút từng giây. Người phụ nữ này không biết lại đi đâu rồi. Tôi bắt đầu tò mò nhìn cây bút cô ấy hay dùng mà ngẩn người. Cây bút này xuất hiện cũng khá nhiều.

Trên ngòi bút còn lưu lại dấu vết của năm tháng rực rỡ, tôi nhịn không được sự hiếu kỳ, đưa tay ra cầm lấy cây bút kia xem, trên bút có khắc chữ Waterman, ai nha, nói đi nói lại thì đây cũng là người cầm quyền của một công ty lớn nha, đương nhiên cũng rất biết thưởng thức.

Tôi đặt cây bút trở về chỗ cũ, lại phát hiện trên bàn đặt hồ sơ tư liệu có tên của tôi. Ồ??? Tôi cầm hồ sơ tư liệu lên, nhìn từng dòng một. Nội dung thật sự quá chi tiết, chi tiết đến mức khi còn nhỏ tôi bị xe gắn máy đυ.ng phải nhập viện, đến cả phòng bệnh nào cũng viết ở trong đó.

Tư liệu về bối cảnh của tôi có bốn trang, tôi xem từng trang một trong lòng đầy băn khoăn đột nhiên tôi bừng tỉnh, Phoebe cho người điều tra tôi? Tôi lại nhìn thấy một phần hồ sơ tư liệu khác, mà cái bìa của hồ sơ đó cực kỳ quen mắt, tôi đặt tư liệu cá nhân của tôi xuống, lại cầm lấy hồ sơ kia lên.

Tôi giật mình hoảng sợ nhìn tập hồ sơ nháp này. Trên đó mỗi chữ mỗi câu, từng chữ xanh đỏ, là tôi từng bỏ ra suốt cả tháng để viết ra, đáng lý ra giờ này nó được nằm ở trong phòng tài liệu của Bắc Thịnh Quốc Tế, nói đúng hơn là trong văn phòng của Mộ Tịch Nhiên, chứ không phải ở trước mặt tôi.

"Chưa được sự đồng ý của tôi mà tự tiện cầm đồ trên bàn xem, cô cảm thấy hành vi của cô là đúng sao?"

Tôi cũng không đặt phần báo cáo nháp kia xuống. Đứng dậy, vẻ mặt đầy tức giận đi đến trước mặt Phoebe.

"Ở sau lưng tôi, cho người điều tra tôi, hành vi như vậy là đúng sao?"

Tôi không rõ tại sao Phoebe phải làm như vậy, nhưng mà tôi thật sự không thể không tức giận. Tôi đâu phải gián điệp thương mại, đáng để cô ấy điều tra sao? Cô ấy cũng chẳng nhìn tôi một cái, trực tiếp đi đến trước bàn làm việc của cô ấy, ngồi xuống. Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy.

"Tại sao phần báo cáo của tôi lại nằm ở trên bàn của cô?"

Cô ấy nâng mí mắt lên nhìn phần báo cáo trong tay tôi. Tôi xông tới trước bàn làm việc cô ấy, đập mạnh phần báo cáo xuống bàn.

"Cô nói đi."