Chương 77: Kỷ Niệm Rồi Cũng Sẽ Nhanh Chóng Qua Đi

Trần Hiểu Mộng có chút mất mác cúp máy, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện cần hỏi. Tỉ như, người kia dạo này thế nào? Cuộc sống có tốt đẹp không hay đã, đã có người nào ở bên rồi chứ?! Chỉ nghĩ đến việc cô có người nào khác, người ta sẽ thay thế nàng nắm tay, an ủi hay được nghe những lời dịu dàng chỉ dành cho mỗi riêng mình nàng. Có thể họ sẽ cùng nhau nấu ăn chẳng hạn, hay là ôm nhau ngủ, cũng có thể là làm những chuyện khác nữa.

Trần Mộng Uất ủy khuất cuối đầu, ánh mắt buồn bã nhìn nhìn mặt đường bê tông dưới chân, dùng sức chà sát mũi giày. Mũi nàng bất giác có chút cay nóng, đôi mắt ương ướt mà thỏ thẻ:

"Lâm Vấn Vấn, cô nhất định không được có ai khác ngoài tôi trong tim, nếu không, tôi nhất định sẽ không tha thứ." Nàng không muốn tha thứ, và cũng sẽ không bao giờ tha thứ được.

Phải rồi! Bởi vì con người Trần Hiểu Mộng nàng ích kỷ, chỉ muốn là của riêng mình mình, bao gồm cả hạnh phúc của Lâm Vấn Vấn. Điều đó phải được chính tay nàng thực hiện cho cô ấy, nếu là người khác, nàng tin chắc sẽ không lâu dài.

"Hiểu Mộng, Hiểu Mộng..." Bên tai vẫn văng vẳng tiếng gọi tràn đầy ấm áp, còn có sủnh nịch. Ánh mắt trước sau như một, yêu chiều không thôi khiến Trần Hiểu Mộng như muốn gục ngã, bật khóc.

Người đi bên đường rất đông đều chú ý đến cô gái đang ngồi xổm cúi gầm mặt vào hai gối, nhưng mảy may không một ai chịu ghé lại hỏi thăm. Có lẽ, người chịu bỏ thời gian quan tâm nàng ngay lúc này chỉ có thể đứng đực mặt ra mà nhìn thôi.

Nguyễn Hoài Ân khẽ thở dài đi tới đứng cạnh người ngồi gục đầu, hắn có chút thương tiếc, nỗi buồn cũng theo đó mà lây lan sang mình. Không phải, là vì đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn nói yêu Trần Hiểu Mộng. Từ lúc gặp mặt nhau ở gần cửa hàng tiện lợi đến giờ, hình ảnh người con gái chật vật vịn lấy cánh tay hắn vẫn còn hằn sâu trong tâm trí. Cô yếu đuối, với đôi mắt ướt đẫm cùng giọng nói nghẹn ngào mà nhìn hắn. Đến bây giờ những hình ảnh đó vẫn còn làm Nguyễn Hoài Ân bồi hồi không thôi, hắn nghĩ, mình dù như thế nào vẫn phải bảo vệ cô gái này. Nhất định sẽ không để cô phải khóc thêm một lần nào nữa!

Nhưng hiện tại, nàng vẫn khóc còn hắn thì chỉ có thể bất lực ủi an. Hoài Ân ơi Hoài Ân, ngưng nghĩ tiêu cực đi, nhất định rồi sẽ có một ngày cô ấy sẽ hiểu được tấm chân tình này. Còn bây giờ, việc hiện tại là làm cô ấy mau vui vẻ lên a.

"Hiểu Mộng, em sao vậy? Ai nha, lại khóc nữa rồi kìa, anh đã nói với em rồi chuyện gì cũng phải kể với anh." Nguyễn Hoài Ân làm bộ như không có gì, an ủi an ủi, nhất định sẽ làm Trần Hiểu Mộng ngưng khóc!

"Em chỉ thấy chán nản thôi, không có khóc." Người nào đó có lòng tự trọng rất cao, không thể khóc trước mặt người khác được, nhất là Nguyễn Hoài Ân.

Ngụy biện! Biết nàng nói dối, Nguyễn Hoài Ân cũng không bắt bẻ, có những chuyện không nên biết sẽ tốt hơn, biết đi rồi lại đau khổ. Khẽ thở dài một hơi, hắn cưng chiều mỉm cười đưa tay hướng nàng, Trầm Mộng Uất bắt lấy bàn tay Nguyễn Hoài Ân đứng dậy.

"Cảm ơn anh, Hoài Ân." Nàng nhìn hắn một hồi, nở một nụ cười xinh đẹp hướng Trần Hoài Ân, nụ cười tuy đẹp nhưng lại thê lương, điều quan trọng nhất là, không dành cho hắn.

Nguyễn Hoài Ân nhíu mày, đau lòng bàn tay đưa lên vuốt ve tóc Trần Hiểu Mộng, an ủi nàng nói:

"Nếu có chuyện gì có thể nói cho anh nghe được không?"

"Vậy, nếu là chuyện làm anh đau lòng, liệu anh có muốn nghe?" Trần Hiểu Mộng bình tĩnh nhìn ngược lại hắn, ánh mắt nhạt nhòa không chút cảm xúc.

Nhìn nàng đứng gần mình như vậy, nhưng sao hắn lại cảm thấy, xa cách tận cùng. Mãi mãi không thể nào có được hay sao? Dù chỉ một chút thôi, Nguyễn Hoài Ân cũng muốn có được nàng! Nghĩ vậy, hắn liền vòng tay ôm lấy Trần Hiểu Mộng vào lòng, siết chặt cái ôm, đau đớn mà nhắm chặt hai mắt lại.

"Làm ơn, để anh ôm em một chút thôi." Trần Hiểu Mộng trầm mặc, yên yên tĩnh tĩnh để hắn ôm lấy mình. Tâm không chút gợn sóng, nàng biết hắn yêu mình, nhưng bản thân đã có người khác, chấp nhận tình cảm người khác là điều không thể.

"Anh yêu em, Hiểu Mộng!" Một hồi, Nguyễn Hoài Ân nhịn không được nói ra lời trong lòng, câu trả lời mặc dù đã sớm biết nhưng hắn vẫn nhịn không được nói ra.

"Em không thể." Trần Hiểu Mộng lạnh lùng thoát khỏi cái ôm kia, ánh mắt không một chút nhiệt độ nhìn người trước mặt.

Nguyễn Hoài Ân cười chua xót, chớp chớp hai mắt liên tục ngưng cho dòng nước ấm kia không chảy ra. Ngẩng đầu lên nhìn trời một hồi, hắn mỉm cười nhìn Trần Hiểu Mộng, nhẹ nhàng nói:

"Anh có thể hiểu được, anh nghĩ dù như thế nào vẫn sẽ bên cạnh em, giúp đỡ cho em những lúc em buồn dù anh không làm được gì nhiều. Chỉ cần được ở cạnh em thôi, cũng vui lắm rồi." Nguyễn Hoài Ân nói xong liền không đợi Trần Hiểu Mộng nói, nhanh chóng kéo tay nàng chạy đi.

Hai người băng băng chạy qua dòng người xa lạ, tấp nập, đường phố lúc này đã về đêm. Trời bắt đầu lạnh hơn trước rất nhiều, Trần Hiểu Mộng nghĩ, có lẽ mình nên sắm sửa thêm vài cái áo để giữ ấm người. Nhìn người phía trước tay nắm bàn tay, có chút xúc động, nhưng là đối với một người em gái dành cho anh mình. Nếu có thể, nàng mong cả hai chỉ làm bạn, vẫn có thể vui vẻ như thế này là được rồi.

"Người mà em yêu thích rồi nhất định sẽ đáp lại em thôi."

Trần Hiểu Mộng khẽ giật tay ra, khó hiểu mà nhíu mày nhìn bóng lưng người trước mắt, mờ mịt tự hỏi mình. Cảm giác từ trước đến giờ mình dành cho cô ấy, là yêu sao?! Có thể yêu được sao?

Trần Hiểu Mộng, rất muốn xác nhận điều này, mở miệng hỏi người trước mặt.

"Em yêu họ sao?"

"Em không nhận ra sao? Mỗi lần nhớ đến đều khóc, nghĩ đến tim đều sẽ đau nhói, lúc nào trong đầu cũng là hình ảnh của người đó. Có phải khi em nghĩ đến việc người đó sẽ ở bên cạnh một ai khác, yêu thương chăm sóc họ như từng làm với mình thì tim sẽ đau và khó thở?!"

Trần Hiểu Mộng gật đầu, hoang mang nhìn Nguyễn Hoài Ân khổ sở nói tiếp:

"Hiểu Mộng em là thật ngốc hay giả vờ ngốc đây? Chúng ta đều như nhau cả, cảm xúc đều giống! Anh yêu em còn em yêu người khác." Hai ta giống nhau, anh có thể nhận ra được, có thể nói cho em nghe được vậy tại sao em không thể nhận ra chứ?! Trần Hiểu Mộng choáng váng, không thể tiếp thụ được hết những lời này, sợ hãi nhìn Nguyễn Hoài Ân.

"Em mệt rồi, anh về đi. Hôm nay vậy là đủ rồi!"

"Đừng hành hạ mình nữa, buông tha cho bản thân đi. Nhìn em như vậy, anh chỉ càng, càng thêm đau thôi."

"Đủ rồi, tôi nói đủ rồi anh không nghe thấy sao? Làm ơn đi về đi, tôi mệt" Nàng lạnh lùng nhìn người trước mặt, lửa giận lúc này đã được thay thế bằng lo lắng, sợ hãi nàng lúc này chỉ muốn ngủ.

Bỏ mặt Nguyễn Hoài Ân một mình, Trần Hiểu Mộng đóng xầm cửa lại bước vào nhà. Bóng lưng quyết tuyệt mà xa cách, Trần Hoài Ân buồn bã mà ra về. Lòng lúc này cũng hỗn loạn, liệu ngày mai hắn có thể lại nói chuyện với nàng như lúc đầu không?!

"Vấn Vấn, tên ngốc kia lại thất tình nữa rồi. Không biết đây là lần thứ mấy trong tháng a." Tiếu Ngữ cao hứng cười cợt nhìn màn hình điện thoại, hướng Lâm Vấn Vấn đang chăm chú nấu ăn nói.

"À, Hoài Ân tên này cũng rõ ngoan cố, biết rõ người ta đã có người trong lòng còn theo tới cùng như vậy. Nói không chừng tương lai sẽ được người ta đáp lại nha." Lâm Vấn Vấn vẻ mặt đạm nhiên nói, nghĩ đến chuyện của Nguyễn Hoài Ân nàng có chút phiền muộn. Nếu như chuyện của mình cũng được như vậy, thì hay quá.

Chỉ tiếc là, người không còn ở đây nàng muốn bày tỏ, muốn nói lời xin lỗi cũng là không thể.

"Người trong lòng cậu thì sao? Liệu có ai thay thế được họ không?!" Tiếu Ngữ hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Vấn Vấn, biểu tình nghiêm túc hỏi. Nàng đang hi vọng, Lâm Vấn Vấn sẽ nói có thể.

Động tác trên tay dừng lại, Lâm Vấn Vấn nhướng mày quay lại nhìn thẳng vào nàng, không chút suy nghĩ nói:

"Không thể! Trong tim tớ lúc này chỉ có mình cô ấy, hiện tại là thế mà sau này nhất định cũng sẽ là như vậy." Dù Trần Hiểu Mộng sau này sẽ yêu một ai đó, bên cạnh hắn đến lúc già đi thì nàng vẫn sẽ ở tại đây chờ đợi, bên cạnh nàng những lúc buồn hay vui.

Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Lâm Vấn Vấn cao cả, rộng lượng, nhưng thật tâm, nàng không muốn như vậy. Người có thể mang đến hạnh phúc, niềm vui của Trần Hiểu Mộng phải là nàng và chỉ được một mình Lâm Vấn Vấn nàng mà thôi. Bản thân nàng sinh ra đã thiếu hụt tình thương, một mái ấm gia đình, hiện tại đã có được người trong lòng nhất định sẽ không để cho kẻ khác đoạt lấy. Chẳng lẽ, ngay cả điều nhỏ bé là dành lấy hạnh phúc cho riêng mình cũng không được sao? Lâm Vấn Vấn nàng làm người vốn đã ích kỷ, hiện tại nếu có thêm một ai khác nói điều đó thì cũng không sao?!

"Ha ha, tớ trong lòng có cậu, còn Lâm Vấn Vấn cậu thì đem lòng yêu người khác, như vậy có đáng buồn cười không hả?!" Tiếu Ngữ phá vỡ trận trầm mặc này, mặt có chút thê lương mà nhìn Lâm Vấn Vấn, nàng đúng là đồ đáng ghét!

Khẽ thở dài một hơi, Lâm Vấn Vấn không nói thêm gì chỉ chăm chú nấu ăn cho xong, phía sau đột nhiên bị người vòng tay sau lưng ôm lấy. Nàng có chút giật mình, giãy giụa thoát khỏi cái ôm đầy nhiệt lượng của Tiếu Ngữ, khó xử nhìn nàng , muốn nói rồi lại thôi.

"Ha ha, hồi nhỏ chúng ta đã cùng nhau tắm chung, cùng chơi đùa thậm chí tối nào cũng ôm nhau ngủ. Tại sao lại không thể để tớ ôm cậu nữa hả?"

"Tiếu Ngữ, đó chỉ là lúc nhỏ, hiện tại hai đứa ai cũng đều lớn cả rồi. Những chuyện lúc nhỏ có nói, hiện tại đều quên cả." Lâm Vấn Vấn nhíu mày, khó xử mà nói.

Phải rồi, chuyện lúc nhỏ ai có thể nhớ, huống chi Lâm Vấn Vấn nàng còn là người vô tình như vậy! Tiếu Ngữ khó chịu không thôi, vừa thẹn vừa giận mà oán hận nhìn chằm chằm người đối diện, quay lưng bỏ đi chỉ để lại một câu.

"Ai cũng đều đã quên cả, coi như tớ chưa nói gì đi. Tạm biệt!"

Cửa bị mở ra rồi lại đóng xầm trở lại, Lâm Vấn Vấn chỉ đứng đó trơ mắt nhìn, trong lòng có chút ẩn ẩn khó chịu không thôi. Xin lỗi Tiếu Ngữ, dù biết cô yêu nàng nhưng là mình không thể đáp lại được. Vĩnh viễn chắc là không thể được!

"Hiểu Mộng à, nếu hiện tại có cô ở đây thì thật tốt biết mấy..." Tôi sẽ đỡ nhớ cô hơn, cũng sẽ không phải gồng mình, chịu đựng khó chịu như thế này nữa...

Tôi thật sự rất là nhớ cô, Trần Hiểu Mộng!

Lâm Vấn Vấn mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà quên mất mọi thứ xung quanh, kể cả chuông điện thoại trong túi cũng không nghe thấy. Phải đến một lúc lâu sau, nàng mới như người trong mộng, giật mình tỉnh giấc phát hiện đã 3 cuộc gọi nhỡ, có chút gấp gáp mà gọi lại cho người bên kia.

"Tôi nghe đây, có chuyện gì hay sao mà gọi cho tôi nhiều như vậy."

"Bộ phải có chuyện mới có thể gọi sao?!"

"Không hẳn, nhưng nếu là chuyện có liên quan đến em gái cô thì tôi luôn sẵn sàng lắng nghe." Nàng chỉ cười nhẹ đáp lại, tính tình vốn không lạnh không nhạt sau tất cả mọi chuyện, dường như đã không còn chút nhiệt tình như trước nữa. Lâm Vấn Vấn trở nên trầm tư hơn, điềm tĩnh, an nhiên mà sống và chờ đợi, nàng tin chắc, những thứ nàng làm rồi một ngày ông trời sẽ thấy rõ hết thảy mọi thứ. Và có lẽ, sẽ ban phát cho nàng ân huệ thêm lần nữa?!

Trần Hiểu Nhược cười như không cười, trước mặt nàng là bao quát toàn bộ thành phố, xa hoa lộng lẫy, nhưng đầy cạm bẫy nếu không cẩn thận, sẩy chân một cái nhất định không toàn mạng mà đi khỏi.

"Giúp tôi một việc cuối cùng, tôi sẽ cho cô biết được nơi và chỗ ở hiện tại của em gái tôi."

Không gian hai bên rơi vào trận im lặng đến đáng sợ, Lâm Vấn Vấn tay cầm điện thoại siết chặt thêm, cắn răng hỏi,

"Chuyện gì?"

"Cô sẽ biết nhưng không phải lúc này, thời gian tới chắc sẽ vất vả cho cô lắm đây."

Không sao, miễn là về Trần Hiểu Mộng, phải đánh đổi bao nhiêu cũng đều có thể!

—————

Chương mới chương mới ahhhhh