Chương 48: Bà Bà Bị Bệnh

"Hai đứa không ở lại sao? Lâu lâu mới có dịp đến chơi, hay các con ở lại đi." Trần Khải đứng trước cửa nhìn Trần Hiểu Nhược nắm tay Giang Trần Nhi, vẻ mặt thoáng hiện chút u buồn nhưng rất nhanh thì biến mất.

"Ba con nói đúng đấy, biệt thự còn rất nhiều phòng trống các con ở lại đêm nay mai hẳn đi." Diệp Uông một bên phụ họa gật gật đầu, trong mắt không giấu được vẻ chờ mong. Bà lén nhìn sang Trần Hiểu Mộng đứng một bên, ra hiệu nàng cùng mình phối hợp.

Nhưng rất nhanh, Trần Hiểu Mộng đã khiến bà thất vọng tràn trề, nàng nhìn Diệp Uông cùng Trần Khải, ôn hòa nói:

"Ba mẹ, đêm nay con cũng xin phép đến chỗ Vấn Vấn ở, hai người vui vẻ cùng nhau đêm nay đi ha. Tạm biệt!" Trần Hiểu Mộng nói một lèo, dứt lời liền nhanh chóng bỏ chạy lấy người, rất nhanh liền lên xe mô tô cùng Lâm Vấn Vấn phóng nhanh ra khỏi cổng.

"......" Nhị lão không thể nào nói lên được lời, nhìn đứa con gái bé bỏng trước đến giờ chưa từng cãi lời mình, Diệp Uông nhìn mà chua xót trong lòng. Hảo cho cái đứa có gái bỏ ba mẹ đi!

"Vậy tụi con cũng xin phép." Dứt lời, Trần Hiểu Nhược lập tức muốn đi, nàng muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này, tránh cùng hai người này dây dưa. Chưa kịp đi, đuôi áo phía sau đã lập tức bị nắm chặt kéo lại phía sau, Trần Hiểu Nhược trố mắt nhìn Diệp Uông mắt long lanh ánh nước nhìn mình. Nàng khó xử nhìn sang Trần Khải đứng bên cạnh, thấy ông thở dài hơi phất phất tay, liền gỡ tay Diệp Uông nhanh chóng bỏ chạy theo Trần Hiểu Mộng.

"... Oa, hai cái đứa bất hiếu, có gái quên mẹ có tình quên cha." Thút thít nhìn theo bóng chiếc xe chạy ra khỏi cổng biệt thự, Diệp Uông bĩu môi oán giận nói.

"Chúng ta đi như vậy có được không? Em thấy hay chúng ta quay về đi, dù sao cũng chỉ một đêm thôi..."

Trên đường quay về, Giang Trần Nhi thấp thỏm lo lắng nói, khi nãy nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ mong chờ của Diệp Uông khiến nàng có chút không đành lòng. Nhìn sang Trần Hiểu Nhược đang nghiêm túc lái xe, Giang Trần Nhi đang muốn nói gì, thì nghe nàng nói:

"Không sao đâu, hai người bọn họ bỏ tôi một mình ở đây đi ngao du khắp nơi vui vẻ rồi, hiện tại chỉ ở có chút này đã không chịu nổi rồi." Trần Hiểu Nhược mắt không nhìn Giang Trần Nhi nhanh chóng tăng tốc, chờ ra khỏi đường cao tốc, nàng liếc nhìn Giang Trần Nhi ám muội nói:

"À, chứ không phải em đang sợ ở cùng tôi xảy ra chuyện sao." Nghe nàng nói vậy, Giang Trần Nhi chột dạ, luống cuống nói:

"Không, không có! Ai, ai nói chứ." Dường như đuối lý, Giang Trần Nhi ngập ngừng khó nói hết lời, ngượng ngùng nhìn ra cửa sổ.

"Ha ha..." Trần Hiểu Nhược miệng cười lớn, ánh mắt chế giễu nhìn sang Giang Trần Nhi đang ngượng ngùng. Hiện tại các nàng đã đến trước cửa tiểu khu của Giang Trần Nhi, nhanh chóng lái xe vào bãi đỗ, đợi đến khi vào trong thang máy, nàng mới nói.

"Yên tâm đi. Mỗi phòng trong biệt thự đều có tường cách âm rất tốt, chúng ta tha hồ chơi vui vẻ mà không sợ người nào quấy rầy nha ~" Nói xong, nàng còn không quên trêu chọc Giang Trần Nhi một chút, tuy rất muốn đùa với nàng thêm, nhưng vì ngại máy quay trong thang máy, nên đành phải ngừng tay lại.

Vừa vào đến cửa, Giang Trần Nhi liền lập tức cởi giày đặt vào tủ, nhanh chóng chạy ngay vào phòng trốn. Phía sau không ngừng truyền đến tiếng cười khe khẽ, bước chân chậm rãi ngày càng tiến gần đến cửa phòng hơn, Giang Trần Nhi hơi sợ trốn sau cửa lắng nghe từng tiếng động nhỏ bên ngoài.

Trần Hiểu Nhược đứng trước cửa phòng, nâng tay gõ nhẹ cửa phòng ba lần, miệng tạo khẩu hình, kiều mị nói:

"Tôi ~ Đến ~ Rồi ~ Đây."

Giang Trần Nhi khẽ rùng mình một cái, tay đặt trên cửa muốn chặn lại, cửa liền bị đẩy ra mất đà suýt ngã ra sàn. Người còn chưa kịp ngã xuống, eo liền được ôm kéo vào trong lòng Trần Hiểu Nhược. Tim vẫn còn đập gia tốc lên vì sợ, miệng liên tục hít thở, khắp xoang mũi đều ngập tràn mùi hương đặc hữu trên cơ thể Trần Hiểu Nhược.

"Lần sau phải cẩn thận hơn có biết không, nếu khi nãy tôi không bắt được, có phải hiện tại em đã nằm vật trên sàn rồi hay không?!" Trần Hiểu Nhược hơi nhíu mày nhìn chằm chằm người trong ngực nói.

"A, Ừm, lần sau sẽ không như vậy nữa." Giang Trần Nhi hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói khẽ.

"Ừ, biết là tốt rồi. Mau đi rửa mặt thay đồ, cũng muộn rồi ngày mai chúng ta còn phải đến công ty sớm nữa." Trần Hiểu Nhược giúp Giang Trần Nhi đứng vững cơ thể, thở dài một hơi nói.

"Hả? Không có gì nữa sao?..." Kinh ngạc nhìn đối phương, Giang Trần Nhi có chút khó tin hỏi. Chợt nàng nhận ra câu hỏi của mình quá mức ngớ ngẩn, lập tức bụm miệng liếc mắt nhìn người đang ngồi trên giường ánh mắt mờ ám nhìn nàng.

"Em muốn? Được, tới luôn đi." Trần Hiểu Nhược ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Giang Trần Nhi. Nhìn dáng vẻ nàng xấu hổ lắc lắc đầu, khóe miệng giấu không được ý cười càng thêm đậm.

Đang muốn lập tức bỏ chạy, điện thoại lại đột nhiên reo lên, Giang Trần Nhi liếc mắt nhìn Trần Hiểu Nhược đi đến lấy. Nhìn màn hình hiện lên chữ "Mẹ", Giang Trần Nhi nhấn nghe, nói:

"Mẹ, gọi con có chuyện gì sao?" Đầu bên kia, Giang mẹ nghe tiếng nàng, liền vội vàng lên tiếng:

"Trần Nhi, con mau xin phép công ty về nhà nhanh a, bà bà con bị bệnh, mấy ngày nay cứ gọi con mãi, mẹ lo quá." Bên trong còn lẫn thêm vài tiếng rêи ɾỉ của Giang bà bà, Giang Trần Nhi nghe thấy thì như trời trồng đứng đực ra không trả lời.

"Trần Nhi, con còn đó không, sao không trả lời, Trần Nhi..." Không nghe trả lời, Giang mẹ khó hiểu hỏi.

"Con đang nghe, con... Con lập tức về ngay." Gấp gáp trả lời vài chữ, Giang Trần Nhi vội cúp máy đi nhanh đến tủ quần áo chọn lấy vài bộ đồ, nhét vội vào vali

Trần Hiểu Nhược nhìn sắc mặt nàng có chút trắng bệch, liền đi đến bên cạnh, nhẹ hỏi:

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi biết được không?" Nhìn nàng gấp đến sắp khóc, Trần Hiểu Nhược càng thêm kiên định, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi!

"Em phải, phải về nhà gấp, bà bà xảy ra chuyện rồi..." Vừa nói tay nàng vẫn không ngừng lấy đồ xếp vào vali, nhìn Trần Hiểu Nhược nói:

"Nhược, giúp em xin phép nghỉ vài ngày được không. Em sợ, mình phải ở lại đó hơi lâu, chị chịu khó..." Nàng chưa nói xong, Trần Hiểu Nhược đã lên tiếng cắt đứt những lời tiếp theo của nàng.

"Không được! Xin nghỉ tôi có thể giúp, còn để em một mình đi, tôi không an tâm. Không được tôi phải đi cùng." Nói xong, Trần Hiểu Nhược cũng vội đứng lên lấy nhanh vài bộ quần áo còn trên tủ, tay đột nhiên bị kéo lại.

"Không được. Còn công ty thì sao, em về một mình là được rồi. Chị ở lại đi." Giang Trần Nhi kiên quyết nhìn Trần Hiểu Nhược, lắc lắc đầu nói.

Trần Hiểu Nhược đang muốn nói, nhìn vẻ mặt Giang Trần Nhi kiên quyết không muốn nàng đi theo. Thở dài một hơi, nàng lấy vài bộ quần áo ra, không nhìn nàng, chậm rãi nói:

"Giờ này em muốn kiếm xe gì để đi cơ chứ? Hiện tại đã khuya, nếu muốn đi cũng phải đợi đến sáng mai."

Như nhớ ra gì đó, Giang Trần Nhi ngớ ra, bối rối nhìn nàng, Trần Hiểu Nhược nhếch miệng cười, nói:

"Tôi không đi cùng em, ai chở em đi giờ." Giang Trần Nhi thấy cũng đúng, gật gật đầu đáp ứng nàng, mím môi nói:

"Nhưng mà, trước tiên phải gọi đến công ty xin phép đã."

"Ok, em giúp tôi chuẩn bị, tôi ra ngoài gọi điện."

.....

"Em giúp chị nha. Ân, chỉ vài ngày thôi..." Người Trần Hiểu Nhược gọi đến chính là em gái bé bỏng của mình, bên trong còn truyền ra không ít tạp âm, khiến nàng nghe mà không khỏi nhíu mày.

Sau khi nói chuyện xong, Trần Hiểu Nhược vừa vặn thấy Giang Trần Nhi kéo vali ra, cũng vội mặc thêm cái áo khoát, giúp nàng kéo vali ra cửa. Từ khi rời khỏi tiểu khu đến giờ Giang Trần Nhi mặt vẫn không đổi sắc, trầm mặc mày nhíu chặt không thôi. Trần Hiểu Nhược nhìn mà đau lòng không thôi, muốn lên tiếng an ủi nhưng lại không biết nói lời gì cả, không thể làm gì khác hơn là im lặng lái xe.

"Em xin lỗi. Vì em mà..."

Mãi đến khi xe đã lái đi xa khỏi tiểu khu, tiến vào đường cao tốc, Giang Trần Nhi mới đột ngột lên tiếng nói. Trong giọng nàng xen lẫn chút nghẹn ngào như sắp khóc, nàng cố kìm nén cảm giác ê ẩm đau xót trong lòng này không cho trào ngược ra. Đôi mắt đỏ hồng đáng thương nhìn Trần Hiểu Nhược, nhìn nàng đau lòng mình còn đau lòng hơn, Trần Hiểu Nhược thở dài, ôn nhu nói:

"Bà bà của em cũng là của tôi, chuyện gia đình em cũng là của tôi. Tại sao phải xin lỗi chứ! Chỉ là một đêm không ngủ thôi." Nói xong, mắt vẫn không dời khỏi phía trước, Trần Hiểu Nhược chỉ mỉm cười, tay phải đặt lên đôi tay lạnh buốt bên cạnh, vì nàng sưởi chút ấm áp.

"Ưʍ. Cảm ơn chị, Nhược!" Nước mắt cố gắng kìm nén nãy giờ, hiện tại lại vì những lời này mà tuôn trào ra. Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, ánh đèn từ phía những cây đèn chiếu sáng bên đường nhẹ chiếu vào, hiện lên khuôn mặt nàng lúc này có bao nhiêu yếu đuối.

Tiếng khóc nấc từng hồi rốt cuộc cũng biến mất, Giang Trần Nhi bởi vì khóc nhiều mệt mỏi ngủ thϊếp đi. Khóe mắt liếc sang nhìn dung nhan người con gái đang tựa vào kính ngủ, Trần Hiểu Nhược chỉ lắc lắc đầu, ánh nhìn không giấu được ôn nhu, tay nắm chặt nãy giờ vẫn chưa rút ra nhẹ siết chặt lấy tay đối phương.

Một đường này, Trần Hiểu Nhược cực lực làm mình tỉnh táo, đầu óc mê loạn do cơn buồn ngủ xông đến. Khi nãy ở biệt thự uống cũng không ít rượu, hiện tại chu công đã đến đứng trước cửa réo gọi, khiến nàng cực lực chống đỡ đến quên mình. Thêm vào không quen đường xá, mà trễ nại. Liên tục ngáp dài ngáp ngắn, Trần Hiểu Nhược cuối cùng cũng ra khỏi đường cao tốc, theo hướng dẫn khi nãy của Giang Trần Nhi mà lái, dùng tốc độ nhanh chóng lái đến nơi cần đến.

Vì hiện tại đã là đêm khuya, đường vắng vẻ không một bóng người, rất nhanh xe đã đến nơi. Nhìn vào căn nhà nơi xa còn ánh sáng từ bóng đèn đang len lỏi qua khe cửa, Trần Hiểu Nhược nhẹ lay động người đang ngủ say bên cạnh.

Giang Trần Nhi bị lay đến khó chịu, lờ đờ mở mắt muốn nhìn rõ xung quanh, đôi mắt mệt mỏi còn chút ngái ngủ đánh giá xung quanh một hồi. Chợt giật mình tỉnh ngủ hẳn, Giang Trần Nhi nhận ra khung cảnh xung quanh, quá quen thuộc! Đây không phải nhà nàng thì còn đâu! Quay đầu sang nhìn đôi mắt gấu mèo rõ nhất trên khuôn mặt tinh mỹ kia, trong mắt chỉ có cảm động cùng đau lòng, thêm chút áy náy nhìn nàng. Đáp lại nàng chỉ là cái lắc đầu nhẹ, cùng nụ cười ôn nhu bên môi.

Giang mẹ nghe tiếng nhấn chuông gọi cửa, từ trong phòng đi ra mở cổng, đứng trước mặt bà lúc này chính là đứa con gái yêu quý của mình. Nhìn nàng vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng không khỏi có chút yêu thương đau lòng vì con gái, bà đưa tay vuốt ve tóc nàng, mắt hơi đỏ ướŧ áŧ ôm chầm lấy Giang Trần Nhi. Giang Trần Nhi cũng đáp lại cái ôm thật chặt của mẹ mình, hít hít mũi ôm chặt bà.

"Sao con về trễ như vậy chứ? Sáng mai cũng có thể về, đêm hôm như vậy con đi không sợ sao?" Đau lòng nhìn vành mắt con gái có chút xanh xám, Giang mẹ âu yếm hỏi.

Giang Trần Nhi nghe bà hỏi, lắc lắc đầu nói: "Con không mệt. Con lo cho bà nên, với cả có người cùng con về cho nên, con không sợ."

Lúc này Giang mẹ mới phát hiện người bên cạnh con gái, hơi kinh ngạc nhìn Trần Hiểu Nhược mỉm cười hiền lành đáp lại ánh nhìn của mình. Giang mẹ hơi ngượng ngùng, hướng nàng nói:

"Xin lỗi cháu, nãy giờ ta không để ý, cảm ơn cháu đã cùng con bé về." Trần Hiểu Nhược lắc đầu, nàng nhẹ giọng nói:

"Không sao đâu ạ. Em ấy đang gặp khó khăn, người làm sếp như cháu tất nhiên phải giúp đỡ rồi. Chỉ là, hơi ủy khuất em ấy đêm hôm mất ngủ thôi ạ. Dù sao thì ngủ trên xe tất nhiên sẽ không thoải mái bằng trên giường được."

"A, không đâu! Chị mới là người chịu ủy khuất a. Đêm hôm thế này lại bắt chị đưa em về như vậy, em xin lỗi..." Giang Trần Nhi nghe nàng nói, vội lớn tiếng nói, nửa sau lại nghẹn ngào nhìn vẻ mặt hơi tiều tụy của Trần Hiểu Nhược, đau lòng mà vươn tay vuốt ve khuôn mặt nàng.

"Không, tôi không ủy khuất, là em mới phải!" Trần Hiểu Nhược cũng lên tiếng phản bác, tay nắm chặt lấy bàn tay đang vuốt ve mặt mình, ánh mắt không giấu được thâm tình nhìn người trước mắt.

"......."

Giang mẹ đứng giữa nhìn hai người, hết người này xin lỗi đến người kia, càng nhìn hai người động tác thân thiết nắm tay nhìn nhau như vậy, trong lòng hơi giật mình. Dường như suy nghĩ đến gì đó, Giang mẹ hơi khϊếp sợ nhìn Giang Trần Nhi, nhưng rất nhanh lại bác bỏ suy nghĩ kia. Chỉ ho nhẹ tiếng lôi kéo sự chú ý cả hai, nói:

"Hai đứa mau vào trong đi, đứng ngoài này cũng không hay cho lắm. Để mẹ mở cửa giúp bạn con lái xe vào, con mau vào thăm bà đi."

"Vâng, con đi ngay." Nghe mẹ nhắc đến bà, Giang Trần Nhi mới giật mình, nhanh chóng quay sang nhìn Trần Hiểu Nhược, hơi gấp nói:

"Em vào trước, chị theo mẹ vào sau nha."

"Ừ, đi mau đi." Hướng nàng nở nụ cười ngọt ngào, Trần Hiểu Nhược nhìn theo bóng nàng khuất sau cửa, lúc này mới đến xe lái vào trong sân nhà. Sau đó cũng theo Giang mẹ đi vào theo, dọc theo đường đi, nàng luôn cảm thấy hình như Giang mẹ đang nhìn mình chằm chằm thì phải! Hơi rùng mình cái, Trần Hiểu Nhược treo nụ cười hiền hòa hướng Giang mẹ mỉm cười. Trong lòng hơi lờ mờ đoán được, có lẽ như Giang mẹ đã nhìn ra gì đó rồi!

"Bà bà, cháu Trần Nhi đây. Bà bà không sao chứ!" Vừa vào đến phòng bà bà, Giang Trần Nhi liền nhịn không được đi nhanh đến hỏi. Nhìn người đàn bà già nua nằm trên giường, một trận đau lòng xông lên, khiến nàng ê ẩm muốn rơi lệ.

Không ngờ, mới mấy tháng trôi qua thôi bà bà đã già đến như này, tóc cũng đã bạc gần hết đầu rồi. Nơi mắt cũng tràn đầy dấu vết tháng năm gian luân, khuôn mặt tái nhợt đang nhắm hờ mắt nghỉ ngơi. Kìm không được, Giang Trần Nhi bắt đầu rơi lệ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt người đang nằm trên giường, khiến người như khó chịu, mở mắt nhìn:

"Trần Nhi đấy à! Cháu về khi nào thế? Sao không bảo ta ra đón, để ta ngồi dậy, nào đỡ ta cái." Giang bà bà nhìn cháu gái mình ở trước mặt, mỉm cười ôn nhu nhìn nàng, giọng nói có chút khàn khàn nói chuyện.

"Bà bà nằm nghỉ đi, con thấy bà bà vẫn chưa khỏe hẳn đâu, đừng ngồi dậy." Giang Trần Nhi nén nước mắt, lấy tay đè Giang bà bà nằm xuống. Ai biết, do nàng mệt mỏi hay sao, chẳng những không được mà còn suýt chút nữa khiến mình ngã lăn ra.

"Ây, ta không sao. Chỉ là cảm lạnh chút thôi, con đừng nghe mẹ con nói gì cả. Aiz, chỉ cảm một chút thôi đã quýnh lên thế rồi, sau này ta có lỡ đi thì còn làm ra gì đây hả?!" Giang bà bà ngồi dựa vào thành giường, lắc lắc đầu tiếc hận nói.

"Bà bà, đừng nói những lời xui xẻo thế, Trần Nhi không để bà bà đi đâu, thật đó!"

"Đứa ngốc này..." Nhìn cháu gái yêu quý của mình lệ rơi đầy mặt, Giang bà bà cũng đau lòng vì nàng lau nước mắt. Mỉm cười hiền hòa, ôm cô cháu ngoan vào lòng an ủi.

"Con về rồi đấy à! Sao không để sáng hẳn về. Aiz, đứa nhỏ này, đêm khuya nguy hiểm sao không biết thương mình như vậy chứ?!" Giang ba từ trong phòng bếp đi ra, trên tay còn bưng một bát cháo hành thơm phức, đặt cạnh bàn, nhíu mày nhìn Giang Trần Nhi nói.

Giang gia gia cũng theo phía sau, tay cầm ly nước cùng thuốc, đưa đến cho Giang bà bà, cũng nói:

"Ba con nói đúng đấy. Lần sau đừng một mình về như thế, nguy hiểm lắm." Nghe mọi người trong nhà quan tâm mình như thế, Giang Trần Nhi có chút cảm động lại ủy khuất, nhỏ giọng nói:

"Con không về một mình, rõ ràng cùng người về mà..." Nói rồi, nàng cúi đầu hơi e thẹn nhìn chân mình.

"!!!!!"

"Ai????!!!!" Ba kẻ trăm miệng một lời hỏi.

Giang Trần Nhi hơi giật mình nhìn biểu cảm dữ tợn của cả ba, hơi sợ sệt muốn nói lại thôi. Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, nàng ngẩng đầu nhìn Trần Hiểu Nhược đứng cạnh cửa, tươi cười chào hỏi.

"Xin chào, cháu tên Trần Hiểu Nhược."

"Chị." Giang Trần Nhi lên tiếng, nhanh chóng đi qua nắm chặt tay nàng, quan tâm nói:

"Sao không đi nghỉ ngơi, cả ngày nay đã mệt đến vậy rồi."

"Không sao. Dù sao đến rồi thì cũng nên chào hỏi gia đình em chút chứ!" Nàng mỉm cười sủng nịnh nhéo nhéo mũi Giang Trần Nhi, bởi vì hiện tại đã là cuối tháng mười, khí trời có chút lạnh nên mũi Giang Trần Nhi cũng vì thế mà lạnh theo. Cảm nhận được cái lạnh từ chóp mũi nàng, Trần Hiểu Nhược lúc này hận không thể lập tức ôm chặt lấy nàng, vì nàng sưởi ấm.

Mặt hơi nóng lên, Giang Trần Nhi thẹn thùng xoay mặt đi, vừa vặn đối diện ánh mắt hoài nghi từ phía mọi người. Hơi chút chột dạ, còn không đợi nàng lên tiếng giới thiệu, Giang ba ba đã dành nói trước.

"Người này là ai?" Trong giọng ông như có như không có ý dò xét hỏi.

"A! Chị ấy là, là...." Không biết trả lời làm sao cho mọi người, Giang Trần Nhi hơi sợ siết chặt bàn tay đang nắm chặt.

"Cháu là bạn cũng là sếp của em ấy!" Chưa đợi Giang Trần Nhi nói xong, Trần Hiểu Nhược đã lên tiếng. Nhìn ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc của nàng, Trần Hiểu Nhược khẽ lắc đầu, nàng hiểu những khó khăn của Giang Trần Nhi lúc này, hiện tại chỉ cần dùng thân phận này là đủ rồi.

Giang Trần Nhi nghe nàng giới thiệu bản thân, đau lòng không thôi, nàng sao không muốn nói chứ! Nói cho cả nhà biết, người này không phải bạn hay gì cả, nàng là người mình yêu, yêu rất nhiều! Lời muốn nói ra, lại bởi vì cái siết tay nắm chặt mang đến cảm giác ấm áp từ đối phương mà nghẹn lại.

Thôi! Cũng đành ủy khuất nàng vậy!

Nãy giờ vẫn đứng ngay cửa nhìn các nàng từ nãy đến giờ, Giang mẹ hơi hoảng hốt nhìn ánh mắt cùng hành động của con gái mình mà sợ hãi. Giác quan người làm mẹ nói cho bà biết, nhất định giữa hai người có vấn đề. Khẽ thở dài, bà chỉ mong, những suy nghĩ trong đầu mình chỉ là do bản thân suy nghĩ nhiều mà thôi.