Chương 28: Đêm Nay Muốn Ăn "Thịt" (2)

Nhớ lại khi mình còn nhỏ, Giang Trần Nhi đã từng chạm qua ngực của một bạn đồng học. Khi đó nàng bất quá chỉ được 10 tuổi, đây là cái tuổi trí não đang phát triển lớn mạnh ở trẻ. Giang Trần Nhi lúc ấy, thật ngây thơ trong sáng, thường ngày cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, đợi ba mẹ ngủ say quên trời quên đất, te te chạy qua phòng mỗ mỗ xem phim. Những bộ phim mỗ mỗ thường xem thường là những bộ phim Hàn, drama romance, ướŧ áŧ và vân vân vân.

Thông thường khi có những cảnh hôn môi, sờ soạng mỗ mỗ đều bảo nàng nhắm mặt lại. Nhưng hôm đó thì khác, không những mỗ mỗ không kêu nàng nhắm mắt, ngược lại còn kêu nàng xem cho kĩ rồi học hỏi. Sáng nay nếu nhớ không lầm, mỗ mỗ và bà ngoại đồng học Lâm Bân cãi nhau, nội dung gì thì nàng không biết.

"A ~ A Lâm em sợ, đừng mà ~" Màn hình ti vi đột nhiên quay qua chiếu cảnh nữ diễn viên chính cùng nam phụ đang ôm nhau, giọng nói kiều diễm, gợϊ ȶìиᏂ của nữ chính khiến nhị lão hưng phấn, rít gào. Giang Trần Nhi thầm nghĩ, chắc hai người này thích cặp này... Lại một trận tiếng kêu của nữ diễn viên, Giang Trần Nhi trố mắt nhìn hành động thất thố của nam phụ, tay hắn, tay hắn đang đặt lên một bên ngực nữ chính, còn không ngừng sờ soạng. Xấu hổ quá đi mất.

"Oa, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, mỗ mỗ gia gia mau che mắt lại, che mắt lại không mắt sẽ nổi nhọt a." Quả thật khi ấy Giang Trần Nhi rất ngây thơ. Nhị lão nhìn nàng trân trân, nhịn không được mở miệng cười lớn, lại không quên nhắc nhau phải khe khẽ lại.

Dường như chợt nhớ đến điều gì đó, mỗ mỗ lên tiếng: "Ai nha ~ Trần Nhi cháu ngoan, mau mở mắt ra nhìn đi a, nếu như cháu nhìn sau này sẽ rất thông minh, nhất là trong chuyện tình cảm đó nha. Nào, mở ra đi!"

"....." Nàng mới không thèm tin! Nhưng đây là suy nghĩ khi đã hiểu chuyện của nàng, giờ đang là lúc nhỏ. Nghe mỗ mỗ thân yêu nói vậy, hơi hé mắt, ngây ngô hỏi:

"Thật sao?! Có thật sau khi xem sẽ thông minh, tình cảm tốt?!"

"Tất nhiên rồi, nào mau xem đi a. Nè, lão già mau quay lại khúc ấy đi, nhanh lên. Tôi muốn Trần Nhi nhà ta mau học thành tài a. Nhất định phải hơn cháu gái bà già bên kia." Khí thế mỗ mỗ thời khắc đều nổi lên cháy bừng bừng, quay mặt nói với Trần lão gia.

Trần lão gia chỉ ờ một tiếng, tua lại đúng khúc nóng bỏng lúc nãy. Dưới sự thúc giục học hỏi của mỗ mỗ, Giang Trần Nhi đã không phụ công nhị lão, cuối cùng đã dũng mãnh học thành tài. Lúc sắp về phòng ngủ, mỗ mỗ nàng cũng không quên dặn một câu, ngày mai phải lên lớp thực hành ngay, không thì lỡ mất cơ hội tiếp thụ thứ tốt. Quả nhiên đúng là những người nàng tin tưởng yêu thương có khác, những thứ hay ho bổ ích đều giúp nàng tiếp thụ hết!

Sáng sớm hôm sau, dưới sự hân hoan nhiệt tình tiễn bước cháu gái vào trường học của mỗ mỗ, Giang Trần Nhi đã hứa hẹn sẽ làm hết sức có thể. Mỗ mỗ cũng không quên nói "Fighting" tiếp thêm năng lượng cho cháu gái. Nhưng đến khi thực hành rồi Giang Trần Nhi mới sực nhớ, mỗ mỗ chưa dặn nàng nên thực hành trên người nam hay nữ.

Giang Trần Nhi không biết nên làm gì giờ cả, phân vân do dự, làm với nam thì không được, không có ngực như nữ diễn viện ấy, còn nữ thì, chỉ có Đồng Đồng là đồng học thân nhất của nàng. Nhỡ biết đâu sau khi thử, có khi nào Đồng Đồng sẽ giống như nữ diễn viên ấy không, làm ra hành động gì nhỉ? A, là động tình!!!

"Bạn học Đồng Đồng, tớ có điều này muốn nói..." Giang Trần Nhi đến trước mặt Đồng Đồng thỏ thẻ nói, mặt có chút hồng.

"Ân? Cậu có gì muốn hỏi sao, đừng ngại a chúng ta là bạn mà." Đồng Đồng ngây ngô trả lời, cười híp mắt hỏi. Giang Trần Nhi chỉ cảm thấy áp lực đè nặng, nhưng hôm nay không làm thì sẽ không được. Cố lên nào Giang Trần Nhi, mày làm được mà!

Sau khi thu hết dũng khí, Giang Trần Nhi nói: "Tiết thể dục hôm nay, lúc thay đồ, cậu cho tớ sờ ngực một chút được không?!" Hùng hồn nói, không chút sợ sệt, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy.

"... Sờ ngực à???" Đồng Đồng ngây thơ mở to đôi mắt hạnh đào nhìn Giang Trần Nhi suy nghĩ, sau lại nói: "Ý cậu là giống như baba và mama tớ hay làm phải không, đưa tay lên bóp bóp ấy!" Vừa nói còn không quên đưa tay lên không làm động tác miêu tả.

"...Ân, đúng rồi đó." Không ngờ Đồng Đồng lại biết nhiều hơn nàng. Mà khoan, baba và mama của Đồng Đồng cũng làm?!

"Được chút nữa nhá." Nói xong không quên nháy mắt cười với Giang Trần Nhi chạy đến chỗ ngồi ngay ngắn.

Đúng giờ học thể dục, khi tất cả các đồng học đi ra ngoài trong lớp nhất thời chỉ có hai người ở lại. Giang Trần Nhi tim đập gia tốc nhìn Đồng Đồng. Còn bạn học Đồng Đồng thì lại cười, đưa tay vén áo lên, thấy thế Giang Trần Nhi vội la lên:

"Không phải như thế, phải làm như vậy nè! Để im áo ấy, mình sẽ dùng tay sờ, cậu không cần làm gì cả, hiểu chưa." Đồng Đồng ngạc nhiên nhìn Giang Trần Nhi, chỉ gật đầu.

Đối với việc liên quan đến chỉ số IQ sau này của mình, Giang Trần Nihi hết sức cẩn thận, trầm mặt nhớ lại mọi chi tiết trong phim. Hồi lâu liền gật đầu, sẵn sàng chiến đấu xông pha sa trường. Tay không ngừng run rẩy đưa lên, bụp, được rồi, can đảm lên Giang Trần Nhi. Để củng cố lòng tin, Giang Trần Nhi hít sâu một hơi, bắt đầu bóp nhẹ một cái, ân, xúc cảm mềm mại, hơi lớn hơn so với mình...

"A!! Không ngờ cậu còn nhỏ mà đã lớn như vậy rồi, sau này không biết sẽ như thế nào a!" Ngây ngô nói.

"Ân, đừng nói nữa mình ngại." Xấu hổ trả lời

Hành động tiếp theo là xoa tròn, a, có cái gì đó nổi lên này. Tò mò lấn át lí trí, Giang Trần Nhi liền véo một cái, Đồng Đồng ngây thơ liền la lên, đỏ mắt nói:

"Không chơi nữa, không chơi nữa. Thật đau, thật xấu hổ a! Hức..." Không chờ nàng nói xong, tay Giang Trần Nhi đã nhéo thêm vài cái, hảo ngoạn a! Chơi đùa vui vẻ đến quên mất chuột bạch đang đau đến chảy nước mắt.

Không biết qua bao lâu, Giang Trần Nhi liền dừng tay, thấy Đồng Đồng ngây thơ khóc thút thít, thì cảm thấy tội lỗi, ngồi xổm xuống dỗ dành, an ủi. Càng nói thì càng khóc lớn, không còn cách nào khác Giang Trần Nhi liền hứa hẹn sau này không làm nữa, nín khóc thì sau này sẽ được ăn kem miễn phí ở quán Tứ thúc thúc a. Nghe kem thì đồng học Đồng Đồng ngây thơ liền nín, vui vẻ chờ đợi kem hằng ngày. Về phần Giang Trần Nhi thì, sau khi về nhà đã bí mật kể cho nhị lão nghe, kết quả nhận được một chữ ngoan xong thôi. À còn một chuyện nữa, cũng nhờ thế mà Giang Trần Nhi của ta mới biết tiền quý như thế nào.

Lại nói đến tình cảnh lúc này giữa nàng và Trần Hiểu Nhược. Ân quả thật lớn hơn so với Đồng Đồng, mềm mềm chơi thật vui. Mặc cho hình tượng lúc này của Trần Hiểu Nhược ra sao, Giang Trần Nhi cũng mặc kệ, chuyên chú vào việc lớn chính là công đạo.

Trần Hiểu Nhược thấy Giang Trần Nhi lâm vào trận mê man, hai tay cũng có chút không an phận vuốt ve hai khỏa mềm mại của nàng. Nhịn không được hừ nhẹ, lại bị một trận hàn khí thổi vào lạnh đến tê dại, khó xử nói:

"Trần Nhi, có gì chút nữa làm tiếp được không, bên ngoài lạnh quá trên người tôi cũng không còn mảnh vải nào để che chắn gió nữa. Có thể, cho tôi vào được không?"

Giang Trần Nhi đang chơi đùa vui vẻ với tiểu hồng đậu kia, chợt nghe Trần Hiểu Nhược nói, lập tức giật mình bỏ tay ra nhanh chóng nhích qua một bên, hụp thấp người xuống nước ngượng ngùng không mở miệng. Trần Hiểu Nhược được sự đồng ý, thì nhanh chóng leo vào bồn, co người ngồi ngâm nước nóng, thoải mái thở một hơi. Lúc này mới đem lực chú ý đến trên người Giang Trần Nhi, thấy sắc mặt nàng đỏ đến sắp nhỏ máu, tưởng nàng ngâm nước nóng lâu bị hung đỏ, sợ nàng sẽ cảm lập tức luống cuống tay chân kéo nàng ra khỏi nước.

"Trần Nhi có phải có chỗ nào không khỏe hay không, nhìn xem mặt ngươi đều đỏ hết lên rồi. Nhanh, đi ra để ta đo nhiệt độ cho, không chừng là bị cảm rồi." Vẻ mặt đau lòng, Trần Hiểu Nhược buồn bực vì sao mình lại làm ra hành động lúc nãy chứ, nếu Giang Trần Nhi bệnh thì nàng làm sao chăm sóc chứ!

"... Không có, chỉ là...." Giang Trần Nhi có chút nói không thành lời, chẳng lẽ nói mình vì hành động khi nãy làm cho xấu hổ nên mặt mới đỏ sao!

Trần Hiểu Nhược nghe nàng nói phân nửa, rồi không nói tiếp, nghi hoặc nhìn nàng. Chợt phát hiện ra gì đó, nhịn không được nở nụ cười xấu xa, ưỡn ngực giang tay, tùy ý nói:

"Đây em mau tiếp tục việc khi nãy đi, khi nãy nhìn thấy em chơi thật vui nha!" Giang Trần Nhi nghe thấy, nhìn hành động không chút xấu hổ kia mặt càng nóng hơn. Hai tiểu hồng đậu vì lạnh mà vươn cao lên, hảo khả ái a.

Tay rất muốn vươn ra, nhưng lý trí lại liều mạng kiềm chế nói, nếu đυ.ng vào sẽ nghiện, tuyệt đối không được thử dù chỉ một lần! Mãi vẫn chưa thấy người kia có động tĩnh gì, Trần Hiểu Nhược mở mắt nhìn Giang Trần Nhi cực lực khắc chế, nhịn không được "phốc" một tiếng bật cười.

Giang Trần Nhi bị nàng chế giễu, thì tức giận nói: "Cười cái gì chứ, có cái gì đáng c..... Ngộ..." Chưa nói xong miệng đã bị chặn lại, nàng chỉ có thể mở to hai mắt nhìn trân trân, muốn đẩy người kia ra nhưng hai tay không hề có chút khí lực, xụi lơ.

Trần Hiểu Nhược nhanh chóng hôn lấy cái miệng nhỏ đang nói kia, lửa tình vừa khơi dậy nãy giờ vẫn chưa tàn lụi, lúc này thật muốn nhanh chóng đem người kia ăn sạch sẽ. Đầu lưỡi kịch liệt cạy mở hàm răng Giang Trần Nhi ra, lưỡi nhanh chóng tiến nhập, tìm kiếm đầu lưỡi khác cùng nhau nhảy múa giao triều. Hai tay dưới nước sờ loạn lên, không ngừng ở trước tiểu đậu hồng mơn trớn, yêu thích không rời.

Cảm giác được không khí giữa hai người sắp hết, nàng liền buông tha đôi môi đỏ tươi mê người kia, luyến tiếc dời đi đến cần cổ trắng nõn mịn màng kia. Nghe người kia hừ nhẹ rêи ɾỉ, tâm nhịn không được càng nhôn nhao, gắt gao cắn gậm lấy xương quai xanh xinh đẹp, liếʍ mυ"ŧ để lại một giấu hồng ấn chói mắt. Mỹ mãn nhìn tác phẩm của mình, tiếp tục tạo thêm một vài vết tích khác. Lúc này môi đã dời xuống đến gần khỏa mềm mại, nhìn thật lâu, nhẹ nhàng hôn lên, sau thì liếʍ từng chút từng chút, hôn lên thâm luyến ngậm vào, cắn nhẹ.

Giang Trần Nhi có chút khó chịu, nhịn không được rêи ɾỉ, hai tay không biết đặt vào đâu, chỉ đành phải ôm đầu ai kia ghì sát vào. Hai khỏa mềm mại của mình đều được nàng chăm sóc tỉ mỉ đến khó chịu, Giang Trần Nhi chỉ cảm thấy thân thể kỳ lạ, nhất là ở vùng bụng. Cứ như là có một thứ gì đó rất muốn xông ra ngoài, bức nàng đến khó chịu. Cảm giác xa lạ này khiến nàng sợ hãi, cố gắng chấn tỉnh, khàn giọng nói:

"Mau... Mau dừng, lại... Cơ, cơ thể tôi lạ lắm, thật khó chịu... A." Bởi vì chịu kí©h thí©ɧ nên khi nói nàng không thể lưu loát được.

Trần Hiểu Nhược chậm rãi ngẩng đẩu, nhìn thẳng vào khuôn mặt mê loạn kia, khàn khàn nói:

"Trần Nhi, tôi muốn em, muốn em! Rất rất rất muốn em." Vẻ mặt thâm tình nói từng chữ.

Nhìn vẻ mặt này của nàng, có muốn cự tuyệt cũng không được, đành nhẹ giọng xấu hổ nói nhỏ: "Ở đây không được, lên giường đi, tôi, tô không muốn ngâm nước hành sự ở đây." Sau khi nói xong, nàng liền có chút hối hận. Xác định rồi, bản thân hôm nay chắc chắn thoát không được!