"Chào buổi sáng mọi người..."
"Ân, chào buổi....A!!! Sao, sao, mắt Trần tổng ngài, bị làm sao vậy?!" Hà Vân đang ngồi ngay ghế trước đại sảnh khách sạn uống trà, liền thấy Trần Hiểu Nhược đi ra. Chưa kịp chào hỏi, liền trố mắt ra nhìn nàng, hai mắt thâm đen lại sưng sưng, trông nàng chẳng khác nào một con gấu mèo.
Trần Hiểu Nhược không thèm để ý đến hành động thật thố của nàng, chỉ đi đến ngồi xuống ghế sofa, ngáp dài một cái. Lại nhìn khắp xung quanh, Giang Trần Nhi không có ở đây, liền quay sang hỏi:
"Trần Nhi còn chưa thức nữa sao? Tôi không thấy cô ấy đâu cả..."
Hà Vân nhìn nàng, đưa tay nâng tách trà lên miệng uống một ngụm, sau mới nói:
"Cậu ấy vẫn chưa tỉnh, có lẽ tối qua ngủ muộn quá." Nàng tự hỏi, quên Giang Trần Nhi lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy nàng thức dậy muộn đến vậy. Còn chưa đợi nàng tự hỏi xong, thì Giang Trần Nhi đã đến, nhìn sắc mặt thì.... Còn thảm hơn cả Trần Hiểu Nhược gấp chục lần.
"Xin chào... buổi sáng..." Ngáp một cái thật dài, Giang Trần Nhi đưa tay vuốt tóc ngồi xuống bên cạnh Hà Vân, lờ đờ nhìn xuống bàn. Liếc mắt sang nhìn người có đôi mắt gấu mèo đối diện. Mắt hơi sưng đỏ, nàng khóc sao, vì chuyện tối qua!?!
Không khí chung quanh yên tĩnh đến quỷ dị, Hà Vân nhìn hai người bên cạnh trầm mặc không nói gì, không chịu được đành nói:
"Hai người tính ngồi đây đến bao giờ, có muốn về lại thành phố không hả! Bộ muốn ở đây nghỉ ngơi, thảnh thơi thêm vài ngày nữa sao, nếu vậy thì xin tự nhiên a." Nói rồi, hừ lạnh ghét bỏ nhìn Trần Hiểu Nhược. Nàng là người có tính thù dai nha, chuyện tối qua đây còn ghim nhá, còn về phần Giang Trần Nhì thì, xí xóa vậy. Ai bảo nàng là bạn thân của mình chứ!
Giang Trần Nhi chỉ cười cười nhìn nàng, gọi phục vụ kêu một tách coffee, liếc nhìn Trần Hiểu Nhược vẻ mặt vô hồn, hỏi:
"Ngài muốn uống gì Trần tổng..." Trần Hiểu Nhược đang thất hồn lạc phách, đột nhiên nghe nàng gọi, liền giật mình, tỉnh mộng. Giương mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói "Sữa" xong liền trầm mặc, yên lặng suy nghĩ.
Giang Trần Nhi cũng không nói gì chỉ mỉm cười với phục vụ, yêu cầu một ly coffee và sữa, cũng lâm vào trầm mặc như nàng. Hà Vân nhìn thấy hai người như vậy, chỉ khó hiểu, lại chịu không được thứ cảm giác khó chịu này, liền mở miệng nói:
"A, thật không nghĩ Trần tổng ngài lớn như vậy, mà vẫn còn uống sữa nữa a...!" Trông hơi giống trẻ con một chút, phải không!
"Bốp" Ngay lập tức Giang Trần Nhi liền đập đầu xuống bàn, trẻ con... A, quả thật là có chút giống trẻ con thiệt nha. Nàng cố nén cười, liếc mắt nhìn sang Trần Hiểu Nhược, chỉ thấy sắc mặt nàng trở nên đen lại, trên trán hình như còn xuất hiện ba đường hắc tuyến nữa thì phải.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm chết người đang hiện hữu qua ánh mắt hình viên đạn của Trần Hiểu Nhược, Hà Vân lập tức ngồi thẳng lưng dậy, ho nhẹ, nói:
"Bất quá, trẻ con như vậy cũng tốt, dễ thương đáng yêu mới được nhiều người yêu thích. Phải không, Trần Nhi!" Mau gật đầu đi a, cứu bồ tèo với.
Giang Trần Nhi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Hà Vân, bất đắc dĩ cười cười nhìn nàng, lại nhìn Trần Hiểu Nhược. Chỉ thấy nàng đang cắn môi phồng má nhìn mình, nhẹ giọng nói:
"Ân, thật sự rất dễ thương, đáng yêu a." Hà Vân nghe nàng nói xong, chỉ thấy cảm động. Nếu không phải các nàng đang ở đại sảnh khách sạn người ta thì, nàng chắc chắn sẽ chạy đến ôm chân nàng nói lời cảm tạ.
Từ sáng đến giờ, Trần Hiểu Nhược đều cảm thấy khó chịu, bực bội vì chuyện tối qua. Nàng không thể xác định được, Giang Trần Nhi là từ chối tình cảm của nàng hay là gì đây. Rõ ràng là nàng không có nói từ chối ra miệng, có lẽ vẫn sẽ còn hi vọng thì sao. Trần Hiểu Nhược nghĩ vậy, lại âm thầm an ủi bản thân. Lại nghe có người trêu đùa nói nàng trẻ con, thì rất khó chịu, dù sao thì năm nay nàng cũng đã được 25 tuổi rồi chứ có còn trẻ lên ba đâu mà dám nói vậy chứ!
Đang định muốn lên tiếng phản bác, lại nghe Giang Trần Nhi nói rất thích, liền cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Mặc kệ dù bị nói là trẻ con thì sao chứ, chỉ cần Giang Trần Nhi nói thích là được rồi.
Trần Hiểu Nhược dùng ánh mắt cực kỳ cảm động nhìn Giang Trần Nhi. Còn Giang Trần Nhi chỉ mỉm cười nhìn nàng, nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc này, thật sự nàng chỉ muốn đưa tay nhéo hai má nàng mà thôi, thật đáng yêu a!
Giang Trần Nhi kinh ngạc, trợn to hai mặt kinh hãi vì những suy nghĩ của mình. Tại sao nàng lại nghe Trần Hiểu Nhược đáng yêu chứ, không thể nào. Mặc dù nàng ấy cũng có chút đáng yêu thiệt, nhưng mà, a không được nghĩ như vậy nữa. Giang Trần Nhi bị suy nghĩ của mình dày vò, chỉ biết lắc đầu liên tục. Còn hai người kia cùng người phục vụ vừa mang đồ uống đến cho các nàng thì.... Nàng đây là đang bị làm sao a...
"Qúy khách, đồ ngài yêu cầu đã tới ạ." Phục vụ nam nói.
"A, được rồi để đó đi, cảm ơn a" Giang Trần Nhi hoàn hồn nhìn người phục vụ, sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt như thế chứ! Đáng ghét!
"Tớ ra ngoài chuẩn bị mọi thứ, chút nữa chúng ta sẽ lên đường về công ty" Hà Vân đứng dậy đi ra ngoài. Giang Trần Nhi thấy nàng đi, liền lên tiếng nói:
"A, khoan đã, đừng đi xe khách nữa, thuê taxi nha." Nói rồi nàng lén liếc mắt nhìn Trần Hiểu Nhược đang họ sặc sụa bên cạnh.
Không cần nói thì Hà Vân cũng đoán ra được nàng đang ám chỉ cái gì, nhìn Trần Hiểu Nhược đang họ vì sặc bên cạnh, gật đầu đi ra ngoài. Nhất thời, trong sảnh chỉ còn hai người ngồi đối diện, Giang Trần Nhi cảm thấy có chút ngượng ngùng, không biết phải đối mặt với Trần Hiểu Nhược sao.
Vẫn là Trần Hiểu Nhược lên tiếng trước, nói:
"Trần Nhi, ừm, chuyện tối qua... Tôi nghĩ là thật sự là,..." A khó nói quá đi mất! Trần Hiểu Nhược không biết nên mở lời như thế nào, ngước mắt lên nhìn. Lại thấy Giang Trần Nhi cũng đang xấu hổ, nhìn mình. Mắt hai người chạm vào nhau, lập tức ngượng ngùng nhé tránh.
Hít sâu một hơi, lấy hết khí lực nói, "Tuy tôi biết, bây giờ có thể là em chưa tiếp thụ được chuyện hai nữ nhân yêu nhau, nhưng mà, tôi vẫn mong muốn em có thể nhận định nó. Và tôi sẽ không bỏ cuộc đâu."
"Ân." Giang Trần Nhi không nói gì, chỉ dùng giọng mũi ân một tiếng, gật đầu. Có trời mới biết, lúc này mặt nàng đã đỏ lên như thế nào, tim đập nhanh đến mức nào.
"Tuy có chút không muốn, nhưng mà —— Chúng ta có thể bắt đầu được không, chỉ một chút thôi. Dạng như là tình nhân ấy, tôi nghĩ tôi sẽ bạo dưỡng em. Em thấy như thế nào, chỉ một chút thôi, đồng ý nhé. Trần Nhi!" Trần Hiểu Nhược có chút ngượng nghịu nói.
Có vẻ như Giang Trần Nhi đã không hề chú ý đến hết toàn bộ lời nói của Trần Hiểu Nhược, nàng chỉ theo quán tính gật đầu, ân một tiếng. Chưa đợi nàng tiêu hóa hết toàn bộ, thì người bên cạnh đã nhào tới, ôm chầm lấy nàng.
"Chuyện, chuyện gì vậy! Thả tôi ra được không, ở đây có rất nhiều người, xin cô đó." A, ánh mắt mọi người đang hướng về đây, không được! Giang Trần Nhi hết sức giãy giụa, không được, nàng mạnh quá!
Trần Hiểu Nhược thấy nàng giãy, càng ôm chặt hơn, nhẹ giọng thì thầm bên tai:
"Không được, em đã đáp ứng tôi rồi. Từ giờ em là tình nhân của tôi, mặc dù kết quả không được như ý nguyện. Nhưng, tôi vui lắm." Nói rồi nàng càng siết chặt cái ôm hơn, nhẹ nhàng nhướng người hôn lên tóc Giang Trần Nhi, tham luyến hít lấy từng chút một hương thơm trên người nàng.
A, Giang Trần Nhi có cảm giác như là, nàng đã bị lừa! Cảm nhận được cái ôm ấm áp, siết chặt của Trần Hiểu Nhược. Khuôn mặt Giang Trần Nhi càng đỏ, vùi mặt chôn vào giữa ngực nàng, không dám ngẩn đầu lên nhìn mọi người.
"Khụ khụ, hai người nếu như muốn làm hành động gì thân mật, hay gì khác thì có thể về phòng a. Chỗ này là nơi công cộng, nếu muốn thể hiện tình cảm thì tốt nhất nên tìm một nơi kín đáo ít người ấy. Đừng làm trò ở đây, nhức mắt lắm." Hà Vân nhướng mày, liếc mắt nhìn hai kẻ đang ôm nhau kia. Dù hai người không muốn mặt mũi mình, thì cũng để dành chừa cho công ty với chứ!
Nghe tiếng, Giang Trần Nhi lập tức đẩy Trần Hiểu Nhược ra, xấu hổ liếc mắt nhìn nàng. Quay sang nhìn Hà Vân cúi đầu, tỏ ý xin lỗi. Hà Vân cũng không nói gì, chỉ nhún vai, nói:
"Xe đã đến rồi, chúng ta mau đi thôi. Tớ nghĩ chúng ta nên đi sớm chút, nếu không sẽ bị kẹt xe a." Hà Vân nhìn đồng hồ nói.
"Ừ, tớ ra liền." Giang Trần Nhi đứng dậy bước đi, lại bị Trần Hiểu Nhược kéo tay lại, nàng có chút khó hiểu, quay đầu lại nhìn nàng. Trần Hiểu Nhược chỉ cười cười, nắm chặt tay nàng, đứng bật dậy,:
"Đi thôi."
"Thả tay ra đi, ở đây có rất nhiều người..." Bàn tay nàng thật sự rất ấm, nó khiến nàng có cảm giác yên tâm. Tuy không muốn phải lắm, nhưng nàng vẫn phải nói ra.
Trần Hiểu Nhược không nhìn nàng, chỉ chăm chú kéo tay nàng, nói:
"Không sao, cứ để mặc họ nhìn đi. Có lẽ họ đang ghen tị với tôi, vì có được một người xinh đẹp như em, nên mới nhìn thôi. Yên tâm đi, có tôi ở đây mà."
Giang Trần Nhi có chút kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu sao nhưng khi nghe nàng nói vậy. Tâm liền cảm thấy ngọt ngào, cứ để mặc nàng nắm tay kéo đi.