Chương 1
Gần đây, tôi phát hiện được tình nhân của tôi có chút không đúng.
Nói đúng ra, buổi tối ba ngày trước lúc 21: 08 phút, thời điểm khi người mẫu tiên sinh mà tôi bao dưỡng, giúp tôi giải quyết rõ ràng và gọn gàng vấn đề buôn bán đã quấy nhiễu tôi thật lâu, tôi mới bắt đầu cảm thấy được hắn có gì đó không đúng.
Tôi là một tổng tài, tôi có rất nhiều tiền, cho nên thường thường có người bởi vì tiền nên tiếp cận tôi, chính vì như vậy mà tôi từ từ không còn tin tưởng người khác.
Khi vừa bắt đầu, tôi chính là xem qua tư liệu về người mẫu tiên sinh, điều tốt nhất của tôi chính là trí nhớ vô cùng nghiêm cẩn, thậm chí tôi có thể chính xác mà thuật lại một lần.
Mà tôi bây giờ còn xem lại tài liệu về hắn một lần nữa, lần này tôi xem rất tỉ mỉ.
Người mẫu tiên sinh tên gọi Lý Thiệu Niên, cao 187cm, cân nặng tiêu chuẩn 70kg, năm nay 26 tuổi, sinh nhật vào ngày 26 tháng 10.
Tư liệu cơ bản cùng với trí nhớ của tôi quả nhiên giống nhau như đúc.
Tôi liền yên lặng đọc tiếp:
Người mẫu tiên sinh tiến quân vào giới người mẫu năm 2004, đã tham gia nhiều sàn diễn ở Milan, là nhà thiết kế thời trang bậc thầy và là người mẫu nỗi tiếng.
Tất cả điều đó liền chứng minh hắn là một người mẫu ưu tú đồng thời có vận cực hảo.
Lúc trước, khi tôi tra tư liệu về hắn thì rất khó khăn, dù sao thì khi đó hắn cũng chỉ là một trong hàng triệu người Trung Quốc.
Tôi liền nghiêm túc miêu tả một chút về hắn, khi tôi cùng người mẫu tiên sinh sống chung.
Tướng mạo hảo, tính cách hảo, thể lực hảo, vóc người hảo, trù nghệ hảo… Nha, đúng rồi, còn có cách sống hảo nữa
Tôi nhìn một loạt chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy trắng, có hơi buồn bực.
Hình tượng của người mẫu tiên sinh tựa hồ có hơi quá hoàn mỹ.
Đặc biệt là từ ba ngày trước, tôi còn muốn biến hắn trở thành người có đầu óc kinh doanh.
Một người như vậy, tại sao lại đi làm người mẫu? A, tại sao hắn lại ngoan ngoãn tiếp thu quy tắc ngầm?
Lòng tôi liền có hơi nghi hoặc một chút.
Bất quá tôi vĩnh viễn nhớ tới lời nhắc nhỡ mà ba tôi để lại cho tôi—— “vĩnh viễn nhớ kỹ con là một tổng tài có rất nhiều tiền, không cần quá tin tưởng người khác, cũng không cần quá bộc lộ tâm tư của chính mình”.
Thế là tôi liền lấy gương ra soi soi, nhìn thấy chính mình vẫn như thế, trước sau như một, mặt không hề cảm xúc, an tâm đem gương thu về.
Tôi quyết định, thăm dò một chút người mẫu tiên sinh, thăm dò hắn tại phương diện gì thì tương đối yếu thế hoặc là thăm dò ranh giới cuối cùng của hắn là gì.
Nếu như hắn đúng là loại người mười phân vẹn mười, tôi liền phải ngừng ngay hành vi bao dưỡng.
Bởi vì ba của tôi còn nói, loại người không có du͙© vọиɠ không có khuyết điểm còn đáng sợ hơn so với loại người có du͙© vọиɠ có khuyết điểm.
Tôi tuyệt đối không thể lưu một kẻ đáng sợ ở bên người