Edit + Beta: Ngôn Ngôn, Nhiên Nhi, Hua
Hai người bước trong bóng tối tìm mèo con, đã đi đến nhà ăn gần đây nhưng cũng không thấy được bóng dáng của mấy tiểu tử kia. “Lúc giữa trưa anh có thấy bọn chúng ở đây, có lẽ bây giờ đã chạy tới góc nào đó để ngủ rồi.” Lạc Ấn nói.
Hoàng Điểm Điểm như suy nghĩ điều gì, liền nửa ngồi xổm xuống dáo dác nhìn xung quanh đó, từng ngọn cỏ bụi rậm cũng không chịu bỏ qua, chỉ sợ bỏ lỡ quân địch. Lạc Ấn không biết, chỉ nghĩ là cậu yêu mèo nên sốt ruột, một bộ dạng ngây thơ khiến cho người khác bật cười. Đang muốn cười nói với cậu đôi câu, Hoàng Điểm Điểm “ Meo~” một tiếng, vốn là muốn dụ mèo con ra, kết quả Lạc Ấn đứng người ngay tại chỗ, anh có một ảo giác, hình như khi Hoàng Điểm Điểm làm như vậy thì trên mặt liền có vài sợi râu mèo dài ra, còn có cả cái tai lông đang run rẩy, khiến cho anh muốn vươn tay ra làm một chút chuyện thân thiết với cậu, ví dụ như nhẹ nhàng xoa đầu cậu một cái, vân vê tai của cậu.
Lạc Ấn cứng người trong chốc lát, lắc đầu,
nhìn Hoàng Điểm Điểm đang vô cùng tập trung tìm mèo con, tự kiểm điểm nghiêm khắc bản thân. Anh vậy mà càng ngày càng nảy sinh ra những ý nghĩ không tốt đối với Hoàng Điểm Điểm, cơ bản thì có thể gọi là tên biếи ŧɦái rồi, quả thật là thẹn với sự tin tưởng của Hoàng Điểm Điểm đối với anh. Lạc Ấn vội vàng xua những suy nghĩ bừa bãi lung tung trong đầu ra ngoài, nhanh chóng tìm mèo con cùng cậu.
Những con mèo hoang nhỏ thường hay đi lang thang xung quanh sân trường không biết có phải đã cảm giác được có cường địch đến xâm lược hay không, mà tối nay lại không thấy tăm hơi đâu. Hoàng Điểm Điểm có chút thất vọng, nhiệm vụ mà cậu nhận không phải là một nhiệm vụ bình thường đâu, mà là mang theo toàn bộ tương lai của tộc gấu trúc. Hoàng Điểm Điểm cúi xuống đất khịt khịt mũi…Ô, thơm quá, hình như là mùi thơm từ bên trong nhà ăn truyền tới.
Lạc Ấn đi tới bên cạnh cậu, yết hầu chuyển động, “Tìm lâu như vậy rồi có đói bụng không, anh dẫn em đi ăn khuya có được không?”
Việc này, Hoàng Điểm Điểm còn rất hoan nghênh đấy, cậu rất thích đồ ăn của nhân loại, nhưng tộc trưởng nói quá nhiều dầu muối không hợp với bọn họ, bây giờ có cơ hội không bị tộc trưởng nói lén lút ăn một bữa, Hoàng Điểm Điểm rất là vui vẻ.
Lạc Ấn nhìn biểu cảm biến hóa cực nhanh của cậu, trong mắt đều là ý cười và sự ôn nhu, anh cảm thấy được Hoàng Điểm Điểm quả thực giống như là một hồ nước sâu, gió qua thì sẽ có sóng, trời lạnh thì đóng băng, suy nghĩ của cậu mãi mãi đơn thuần như vậy thật tốt. Lạc Ấn gọi đồ xào trong phòng ăn làm bữa khuya cho cậu, nhìn Hoàng Điểm Điểm vồ lấy giống như một gấu trúc đỏ nhỏ tham ăn. Lạc Ấn không kìm lòng được giúp cậu lau lau khóe miệng, Hoàng Điểm Điểm không hề cảm thấy việc được chăm sóc như vậy có chỗ nào là không đúng, hồn nhiên nói: “Cảm ơn Ấn Ấn.”
Lạc Ấn có chút không được tự nhiên thu tay về. Gò má của cậu thật là trơn bóng, đôi môi cũng rất mềm mại… Lạc Ấn đè ý nghĩ như vậy trong đầu xuống, đẩy cái đĩa đến trước mặt cậu, cảm thấy tội lỗi như cho động vật nhỏ ăn để dụ dỗ chúng về nhà với mình, vừa kỳ quái vừa thỏa mãn, anh nhìn chằm chằm quai hàm đang được nâng lên của Hoàng Điểm Điểm, cảm giác như là đã nhìn thấu trái tim của mình.
“Xem ra hôm nay không tìm thấy chúng nó rồi,” Lạc Ấn nói, “Trưa mai em có thể ra ngoài không? Anh ở cổng trường đón em.”
“A…” Hoàng Điểm Điểm ăn no rồi cảm giác bi thương vì chưa phục thù được giảm bớt, “Được ạ.”