Không nhanh không chậm đi tới công ty, vừa mới ngồi vào bàn làm việc, quản lý đã đưa một người tới: “Tiểu Nguyễn, đây chính là nhân viên thực tập hôm nay mới tới, Hạ Kính, vừa tốt nghiệp năm ba, em là đàn chị cùng trường, giúp đỡ cậu ấy một chút.”
Nguyễn Văn Văn vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy chàng trai mọi thứ đều vừa vặn mà sáng sớm cô tình cờ gặp: “Vâng, quản lý.”
Không ngờ lại gặp lại, tốt quá, thì ra cậu ta tên Hạ Kính, tên cũng rất êm tai.
“Chào chị, chị Tiểu Nguyễn, mong được chỉ dạy nhiều hơn.”
Nguyễn Văn Văn lắc lắc đầu: “Có chỗ nào không hiểu đều có thể trực tiếp hỏi chị, mọi người đều rất dễ gần, không cần quá câu nệ.”
Hạ Kính gật gật đầu: “Vâng, chị Tiểu Nguyễn.”
Nguyễn Văn Văn nhìn màn hình máy tính, có chút không tập trung, trước giờ cô đều không cảm thấy mình sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, thậm chí cảm thấy sau Hình Hiểu bất kể mình có gặp kiểu người gì, cô vẫn sẽ ở bên cạnh Hình Hiểu, nhưng hôm nay chàng trai này xuất hiện, khiến cô có chút hoảng hốt, giống như những suy nghĩ trước kia đều bị lần đầu tiên nhìn thấy anh làm xáo trộn.
Hạ Kính có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế, nhân viên thực tập, nói trắng ra là tới làm chân chạy bưng trà rót nước, những hạng mục hiện giờ căn bản sẽ không để anh tham dự, thế nhưng may mắn duy nhất chính là, người dẫn dắt anh là một cô gái xinh đẹp.
Anh lén quan sát người phía sau, cô mặc một chiếc váy sơ mi màu xanh lam tươi mát thoải mái lại mang theo chút nghiêm túc, để lộ ra cần cổ thiên nga trắng nõn, qua khe hở chữ V có thể nhìn thấy một chút đường cong sâu thẳm, hai chân trắng nõn thẳng tắp, dưới chân đi một đôi giày cao gót xăng đan cùng màu, lộ ra ngón chân mượt mà đáng yêu hồng nhạt, không hai vυ" và tiểu huyệt ẩn giấu dưới lớp quần áo là phong cảnh gì.
Nghĩ vậy, Hạ Kính có chút ảo não che lại đũng quần đàn phồng lên, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Lúc nghỉ trưa, Hạ Kính nằm gục trên bàn nghỉ ngơi, Nguyễn Văn Văn nhìn sườn mặt anh, chậm rãi tới gần, hơi thở trên người chàng trai rất mát mẻ, hoàn toàn khác với bạn trai của cô, dường như còn có chút mùi hương nước hoa nhàn nhạt, cô nhắm mắt lại, như thể muốn đóng băng hình ảnh giờ phút này.
Nhưng mấy sợi tóc nghịch đã dừng ở trên mặt chàng trai, Hạ Kính mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt hưởng thụ của Nguyễn Văn Văn chỉ cách anh một đoạn, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, đẫy đà no đủ.
Không biết trong khoảnh khắc đó anh nghĩ gì, Hạ Kính ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cánh môi ấm áp chạm vào nhau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào, chiếu ra ánh sáng bảy màu, giờ phút này, bốn mắt nhìn nhau, thời gian giống như dừng lại, trong mắt hai người đều chỉ có thể nhìn thấy đối phương.
Âm thanh cạch cạch của giày cao gót dẫm lên trên sàn truyền vào trong tai hai người, Nguyễn Văn Văn lập tức đỏ mặt ngồi ở trên vị trí của mình, trái tim đập thình thịch mạnh mẽ.
Tay cô chạm lên môi mình hai cái, cảm xúc mềm mại trong khoảnh khắc vừa rồi khiến đại não cô trống rỗng.
Hạ Kính vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, tựa như vẫn còn có chút hương vị ngọt ngào, thì ra chị gái mình để ý cũng có ý với mình, vậy thì dễ giải quyết không phải sao.
Anh đứng dậy, kéo ghế dựa tới sát bên cạnh Nguyễn Văn Văn, nhẹ giọng nói: “Chị, buổi tối ra ngoài ăn cơm được chứ, gần đây có một bộ phim mới chiếu, đi xem cùng em nhé.”