Chương 3: Nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng

Nguyễn Văn Văn vốn định từ chối, nhưng nhìn gương mặt đó, cô lại không thể nói được những lời từ chối

“Được.”

Hạ Kính nhếch khóe môi lên: “Vậy em đi đặt vé, đúng rồi chị, chị thích ăn gì, em đặt chỗ trước.”

Nguyễn Văn Văn vội vàng từ chối: “Tôi đặt là được, cậu vẫn là học sinh, tiết kiệm tiền tiêu vặt của mình là được, cậu muốn ăn gì, món Nhật, hải sản hay là lẩu?”

Hạ Kính mím môi, thật ra trong lòng anh có chút không thoải mái, cảm giác như mình ở trong lòng Nguyễn Văn Văn vẫn là một đứa trẻ, thứ anh muốn, không chỉ như vậy.

“Chị quyết định là được, chị thích, em cũng thích.”

Hạ Kính chỉ cách Nguyễn Văn Văn một cánh tay, mùi hương bạc hà tươi mát bao phủ xung quanh cô, gương mặt đó, gần trong gang tấc, giờ phút này trong đầu Nguyễn Văn Văn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là muốn hôn.

“Ôi, thời gian nghỉ trưa mà vẫn đang thảo luận công việc sao, quản lý cũng không có ở đây, giả vờ cho ai xem chứ!”

Nguyễn Văn Văn có chút xấu hổ quay mặt đi, là Triệu Giai Kỳ ngày thường hay gây sự với cô nhất, khi không có việc gì lại thích âm dương quái khí chèn ép cô hai câu.

Cô đang muốn đáp lại thì nghe thấy một giọng nam lạnh lùng lại dễ nghe vang lên: “Đúng vậy, chị Văn Văn tài giỏi lại đẹp, còn cố gắng như vậy, cũng rất có kiên nhẫn với người người chưa có kinh nghiệm như em, không giống người đó, không có năng lực còn thích yêu sách, đúng không, chị Văn Văn.”

Ánh mắt chàng trai nhìn về phía Nguyễn Văn Văn, đôi mắt giống như chứa đựng cả bầu trời sao, chỉ liếc nhìn một cái, đã chìm sâu vào trong đó.

Nguyễn Văn Văn gật gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Hạ Kính, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, hiện giờ cô chỉ muốn nhìn thật kỹ khuôn mặt hoàn hảo này.

Triệu Giai Kỳ hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Kính: “Cậu có ý gì! Có tin tôi có thể khiến cậu lập tức cút khỏi công ty này không!”

Hạ Kính nhún vai, tỏ vẻ không để bụng: “Ý trên mặt chữ, nhưng mà muốn tôi cút, chờ sau khi chị có bản lĩnh gì rồi nói sau, chỉ là bây giờ, lập tức biến mất khỏi chỗ này.”

Tiếng tranh cãi không nhỏ thu hút sự chú ý của không ít người, có một cô gái tóc ngắn đi lên nắm lấy tay Triệu Giai Kỳ, nhỏ giọng nói ở bên tai cô ta câu gì đó, cô ta mở to hai mắt, có chút không thể tin nổi nhìn Hạ Kính một cái, cắn răng ngoan ngoãn đi theo cô gái tóc ngắn, mọi người thấy không còn trò hay để xem cũng lập tức tản ra.

Lúc này Nguyễn Văn Văn mới lấy lại tinh thần, có chút lo lắng nhìn về phía Hạ Kính: “Mối quan hệ của Triệu Giai Kỳ và tổng giám có chút biệt, vừa rồi cậu không nên ra mặt, hơn nữa...”

Ngón trỏ của Hạ Kính chặn môi cô lại: “Suỵt, chị, không cần biết cô ta và tổng giám có quan hệ gì, em không thích cô ta âm dương quái khí cũng không nghe quen, em cũng không thích có ai nói xấu chị, tuy rằng thời gian em và chị quen biết nhau rất ngắn, nhưng ở trong lòng em chị chính là tốt nhất.”

Nguyễn Văn Văn bị này những lời nói thiên vị này làm cảm động, bạn trai Hình Hiểu của cô, ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa từng bảo vệ cô như vậy, trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy chàng trai trước mặt này còn tốt hơn bạn trai của mình.

Tiếng động ong ong vang lên, Nguyễn Văn Văn nhìn thoáng qua điện thoại của mình, tên hiển thị là A Hiểu, cô có chút áy náy nhìn về phía Hạ Kính: “Tôi đi nghe điện thoại.”

Hạ Kính gật gật đầu, nhìn bóng dáng người phụ nữ, hình như mình quên hỏi chị đã có bạn trai hay chưa.

Nguyễn Văn Văn đứng trong phòng trà, nghe điện thoại: “A lô, A Hiểu, làm sao vậy?”

“Bảo bối, buổi tối anh phải đi uống rượu với đồng nghiệp, sẽ về nhà trễ một chút.”

“Ồ, được.”

“Yêu em, bảo bối.”

“Ừm, cúp nhé.”

Cúp điện thoại, Nguyễn Văn Văn mím môi, ngây người ở trong phòng trà một hồi lâu mới quay lại vị trí làm việc của mình, mà hình như Hạ Kính vẫn đang đợi cô quay lại, còn dựa vào bên cạnh ghế của mình, hai mắt nhìn chằm chằm về phía cô rời đi.