Chương 6: Tắm mẹ cậu

Chương 6: Tắm mẹ cậu

Nghĩ đến vừa rồi mặt Lữ Nhu đỏ bừng, Nghiêm Tư Cửu có chút phiền não vuốt tóc.

Việc này cũng tại anh, lười cái gì chứ, đi thêm vài bước lên lầu tắm là được rồi.

Vệ Lễ thấy sắc mặt anh không tốt, quyết định nhịn xuống cơn tức này.

Anh ta vừa ngồi máy bay mười mấy tiếng, cũng rất muốn tắm rửa. Bất quá lần này anh ta có mắt nhìn, không dám tự tiện dùng phòng tắm của Nghiêm Tư Cửu, liền hỏi anh: "Mà này, cậu vừa rồi tắm ở đâu, mùi sữa tắm còn rất dễ ngửi, tôi cũng muốn đi tắm một chút".

Nghiêm Tư Cửu ấn ngón tay lên màn hình điện thoại, tầm mắt liếc anh ta một cái: "Tắm mẹ cậu".

...Vệ Lễ hoàn toàn im lặng.

Đến mức? Không phải dùng nhà vệ sinh của anh một chút, làm chậm trễ anh tắm rửa một chút thôi mà, đến mức phải đối xử với anh ta như vậy!

Anh còn là con người sao!!!

Vệ Lễ bị ghét bỏ, cuối cùng vẫn tắm rửa trong phòng tắm của Nghiêm đại thiếu gia.

Lúc đi ra, Nghiêm Tư Cửu đã thay xong quần áo.

"Chúng ta đi bây giờ luôn sao? "Vệ Lễ đang lau tóc hỏi.

Đêm nay Đường Sanh Nam tổ chức sinh nhật ở "Minh Sắc", những người bạn khác đều đã đến, nếu không phải Nghiêm Tư Cửu ở sân bay bị người nào đó vô tình đυ.ng phải, bệnh sạch sẽ phát tác, anh phải quay lại nữa chừng để tắm rửa, có lẽ bọn họ hiện tại đã ở "Minh Sắc".

Nghiêm Tư Cửu "Ừ" một tiếng, nhìn di động lười biếng nói: "Cậu nhanh lên".

Vệ Lễ vừa thay quần áo vừa nói với anh: "Nam Nam và Kỷ Dung thật sự đã chia tay?"

Đường Sanh Nam, Nghiêm Tư Cửu, Vệ Lễ bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau, nhà của bọn họ xem như thế giao, đều rất quen thuộc.

Nghiêm Tư Cửu cũng không ngẩng đầu: "Ừ".

Vệ Lễ chậc lưỡi cảm nói: "Tôi đã nói cô ấy ở bên ai cũng không lâu dài, lần này là ba tháng phải không?"

Lần này Nghiêm Tư Cửu ngay cả một cái "Ừ" cũng không cho cậu, rõ ràng không có hứng thú.

Vệ Lễ cũng không thèm để ý, tự mình nói: "Thật ra tôi cảm thấy cô ấy còn nhớ cậu, cậu có tin hay không... này này?

Anh ta nói được một nửa Nghiêm Tư Cửu nhấc chân rời đi, để lại cho anh ta một bóng lưng không kiên nhẫn.

-

Lữ Nhu thu dọn quần áo ngày mai phải mang đến trường, ở trong phòng ngẩn ngơ một lát.

Phòng cách âm tốt, ngoài cửa im lặng, cái gì cũng không nghe thấy.

Cô ngồi một lát, đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Cây ngọc lan trong sân này cũng trạc tuổi với cô không kém bao nhiêu, giờ phút này nở vừa vặn. Hai con chim khách ở đầu cành ríu rít nhảy lên, kéo theo cành hoa run rẩy, tuyết vụn tuôn rơi.

"Vãn lai thiên dục tuyết, có thể ẩm nhất bôi vô". Trong đầu đột nhiên hiện ra nửa câu thơ này, ngón tay Lữ Nhu đặt ở mép cửa sổ giật giật.

Ăn lẩu không?

Ý niệm vốn không có hứng thú trong đầu hiện lên, lại càng ngày càng mãnh liệt. Cô đứng trước cửa sổ nửa phút, xoay người mở cửa phòng.

Trong hành lang yên tĩnh, cửa phòng đối diện đóng lại, cô liếc mắt một cái, xuống lầu mở tủ lạnh. Bởi vì trong nhà không có người, không có nguyên liệu nấu ăn, trong tủ lạnh chỉ có chút hoa quả và đồ uống. Lữ Nhu mở điện thoại di động ra tìm quán lẩu gần đó, thấy rằng họ có thể giao hàng đến rất tiện.

Chọn xong cô không lập tức đặt hàng, cầm chút hoa quả rửa sạch cắt thành miếng bỏ vào trong bát hoa quả sứ trắng, bưng lên lầu.

Khi bước lên bậc thang cuối cùng, Lữ Nhu dừng bước, chần chừ không dám đi về phía đông.