Chương 5: Hình như cô rất tiếc nuối thì phải

Chương 5: Hình như cô rất tiếc nuối thì phải

"Tôi không phải cố ý, hơn nữa, anh yên tâm, tôi cái gì cũng không nhìn thấy, anh không cần nói chuyện này mãi đâu!"

Cô nín thở, đem di động đưa thẳng vào mắt anh.

Nghiêm Tư Cửu không hài lòng lắm với động tác thô bạo này của cô, nhíu mày, tỏ vẻ không vui.

Nhưng điều đó đã biến mất ngay sau khi anh xem xong chữ trên màn hình

"Hả?" Anh cười khẽ ra tiếng một cách khó hiểu.

Lỗ tai Lữ Nhu bị anh cười đến nỗi nóng lên, không hiểu anh đang cười cái gì.

“Cái gì cũng không nhìn thấy sao?” Nghiêm Tư Cửu nhìn vào mắt cô từ dưới lên trên, giọng nói đè thấp, không chút để ý nói, "Nói như vậy, hình như cô rất tiếc nuối?"

Trong nháy mắt, Lữ Nhu cảm giác như bị sét đánh.

Cảm giác nóng rực trên tai nhanh chóng lan lên khắp cả mặt

Không cần soi gương cô cũng biết, mặt của cô hiện tại đã đỏ đến không có cách nào nhìn.

Mà Nghiêm Tư Cửu mong chờ nhất chính là lúc này.

Nhìn thấy hai má cô đỏ như trái đào chính mọng, bụ bẫm mọng nước, chỉ cần chọc nhẹ một cái là có thể chảy ra nước ngọt, tâm tình của anh không hiểu sao trở nên tốt hơn.

Một loại cảm giác rất tuyệt vời.

Nghiêm Tư Cửu đối với việc này có chút muốn ngừng mà không được, giống như một loại nghiện nào đó.

Trong mắt hiện lên ý cười, anh đưa tay nhéo nhéo gò má hồng hào mềm mại, dùng ngữ khí giáo dục trịnh trọng nói "Bé câm, cô còn nhỏ, thu hồi những tâm tư không phù hợp với trẻ con này đi."

Lữ Nhu:...

Lúc này, cô thực sự muốn ném điện thoại vào mặt người đàn ông này.

-

Trêu chọc người xong, Nghiêm đại thiếu gia tâm tình rất tốt, tự mình cười một lúc lâu, sau đó lười biếng dựa vào ghế ngửa đầu cùng Lữ Nhu nói chuyện :"Hôm nay không phải thứ ba sao, sao lại về? Không có tiết học sao?"

Anh biết ngày thường Lữ Nhu ở ký túc xá, cuối tuần mới về.

Lữ Nhu nhếch môi, không nói lời nào.

Thật sự rất không muốn để ý tới anh.

Người này luôn như vậy, một giây trước mới khiến cô tức giận giậm chân, một giây sau có thể nói chuyện phiếm bình thường với cô như không có việc gì, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Làm cho cô muốn tức giận cũng không được.

Nghiêm Tư Cửu dường như không phát hiện ra sự phản kháng của cô, tiếp tục hỏi: "Mấy ngày nay ông già, bà già không ở nhà, cô biết không?"

Anh nói chính là cha mẹ của anh, Nghiêm Nguy cùng Tịch Cảnh Du.

Lữ Nhu mím môi nhìn anh.

Người này luôn như vậy, gọi ba mẹ không tốt hơn sao?

Cô miễn cưỡng gõ chữ giải thích:【 Vâng, chú dì có nói với tôi, tôi trở về lấy chút quần áo 】

Nghiêm Tư Cửu đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cây ngọc lan trong viện nở vừa vặn, sau một đêm tuyết rơi, cánh hoa màu hồng phấn trộn lẫn tuyết trắng xóa, rất đẹp.

Anh nói: "Trời hạ nhiệt độ, mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm lạnh."

Lữ Nhu chần chờ gật đầu, cảm giác ngột ngạt trong ngực thoáng lui đi một chút.

Nghiêm Tư Cửu suy nghĩ một chút, cầm lấy di động gọi điện thoại.

Lữ Nhu nghe anh gọi nhờ người gửi quần áo theo mùa tới, từ màu sắc, kiểu dáng và chất liệu rất chi tiết. Nghe có vẻ như quần áo cho cô.

Lữ Nhu ngước mắt nhìn Nghiêm Tư Cửu.

Người đàn ông vừa tắm xong, cổ áo choàng tắm hơi mở, lộ ra một mảnh da trắng lạnh lẽo. Tóc ngắn màu đen ướt sũng còn đang nhỏ nước, lúc gọi điện thoại dính ngón tay, anh có chút ghét bỏ nhíu mày, cầm điện thoại di động xa một chút.

Lữ Nhu lẳng lặng nhìn, tâm trạng vừa rồi còn phẫn uất bỗng nhiên bình thản trở lại.

Một cảm giác chát chúa không dễ phát hiện lặng lẽ nảy sinh.

Thật ra anh đối xử với cô rất tốt. Ăn mặc chi phí, chỉ cần anh nghĩ đến, đều sẽ rất cẩn thận an bài chu đáo, chưa từng qua loa lấy lệ với cô.

Điều này đối với một người bận rộn ngay cả nhà cũng không thường xuyên về mà nói, đã rất khó có được.

Nghiêm Tư Cửu nói chuyện điện thoại xong, ngẩng đầu hỏi Lữ Nhu: "Khi nào cô về trường?"

Lữ Nhu: [ Ngày mai, buổi sáng.]

Nghiêm Tư Cửu gật đầu, nói với cô buổi tối có người tới đưa quần áo.

Lữ Nhu gật đầu tỏ ý đã biết.

Nhìn cô lại khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn, Nghiêm Tư Cửu nở nụ cười, từ trong ghế đứng dậy, xoa xoa đỉnh đầu cô hai cái, nói: "Đi thôi.

-

Có đôi khi Lữ Nhu đối với chính mình có chút tuyệt vọng.

Lúc Nghiêm Tư Cửu ở đây chỉ muốn đuổi anh đi, nhưng đợi người thật sự đi rồi, cô lại cảm thấy còn có rất nhiều lời muốn hỏi anh.

Kể từ khi qua năm mới, Nghiêm Tư Cửu có thể hơn nửa tháng không về nhà, dì Tịch gọi điện thoại bảo anh về nhà ăn bữa cơm, anh đều từ chối không rảnh, sao hôm nay đột nhiên trở về?

Còn có......

Sao lại chạy vào phòng cô để tắm?

Anh đã ăn tối chưa?

Anh tối nay có ở nhà không?

……

Lữ Nhu lắc lắc đầu, cố gắng vứt bỏ những ý nghĩ lộn xộn này.

Hơi nước trong phòng vệ sinh còn chưa tản đi, trong không khí nóng ẩm, mùi hoa hồng và muối biển trộn lẫn rõ ràng, nhắc nhở cô tất cả những gì vừa xảy ra ở đây.

Lữ Nhu dùng mu bàn tay dán lên gò má nóng bỏng, nhắm mắt lại lắc lắc đầu, ép buộc mình vứt bỏ suy nghĩ vớ vẫn.

Rửa sạch nhà vệ sinh, cô bắt đầu rửa tay.

Dòng nước hơi lạnh cọ rửa lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mang đi vi khuẩn cùng với... một ít cảm xúc khó hiểu.

Cô tắt vòi nước, nhìn mình trong kính mắt, không tiếng động thở dài.

-

Phòng ngủ chính phía đông.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Vệ Lễ lau tay, từ trong phòng vệ sinh thò đầu ra hỏi: " Cậu tắm xong nhanh vậy sao?"

Nghiêm Tư Cửu vừa nhìn di động vừa đi vào trong, một ánh mắt cũng lười cho anh ta, giọng nói lành lạnh: "Có thể từ trên toilet đứng dậy không? Gọi 120 cho cậu cũng sắp xuống dưới lầu rồi."

Đối mặt với sự chế giễu của anh Vệ Lễ quả thực không nói gì: "Con mẹ nó tôi cũng không muốn tiêu chảy a! Không phải chỉ mượn nhà vệ sinh cậu dùng có một chút sao! Đến nỗi".

Nghiêm Tư Cửu hừ lạnh: "Đến nỗi"

Nếu không phải cậu ta chiếm phòng vệ sinh của anh, anh cũng không đến mức mượn phòng tắm của Lữ Nhu còn bị cô bé câm bắt gặp...

Sẽ không làm cô sợ chứ?