Chương 42: Giống như đã từng quen biết
Một câu này cô cũng không tìm được cảm giác, tô tô viết viết lãng phí nửa tờ giấy, buồn rầu ghé vào trên mặt bàn cắn đầu bút.
Vừa mới cắn, cô đột nhiên cảm thấy da đầu đau nhói, tóc vương vãi sau lưng bị nhấc lên, cô buộc phải ngẩng đầu lên.
Cửa sổ thủy tinh chiếu một đôi mắt đào hoa, ở trong ánh sáng chiếu rọi càng có vẻ đen kịt khϊếp người.
Đôi mắt này nhìn thẳng vào cô.
Trái tim Lữ Nhu đột nhiên run lên, cảm giác mà cô không thể tìm thấy vừa rồi xuất hiện như trong bức tranh....
“You are my Deja Vu”
Đúng vậy, chính là giống như đã từng quen biết a......
Cô chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Nghiêm Tư Cửu, sự tín nhiệm khó hiểu đối với anh.
Khi mẹ qua đời, cô đau lòng muốn chết, nhưng không chảy ra một giọt nước mắt.
Trong phòng tang lễ, những người thân và bạn bè đến chia buồn đều trông buồn hơn cô.
Bà nội chỉ vào mũi cô trước mặt mọi người gọi cô là đồ khốn nạn, bác nói cô không có trái tim, em họ bảo cô cút ra khỏi nhà họ Lục.
Cô vẫn khóc không nổi.
Nhưng Nghiêm Tư Cửu đơn giản một câu "Khóc đi", cô có thể đem tất cả nước mắt chảy hết.
Rõ ràng bọn họ mới lần đầu tiên gặp a......
-
"Thói quen xấu này của em là gì?" Nghiêm Tư Cửu nhíu mày trách móc.
Lữ Nhu từ trong hoảng hốt hoàn hồn, sững sờ vài giây mới phản ứng lại ý tứ của anh, vội vàng cất bút xuống, thẳng lưng.
"Nghĩ gì vậy?" Nghiêm Tư Cửu cúi người, đôi mắt đen láy nhìn cô từ trên xuống dưới.
Lữ Nhu vội lắc đầu.
Nghiêm Tư Cửu hừ lạnh, ngón tay cầm tóc tăng thêm lực đạo.
Là bất mãn, cũng là trừng phạt.
Lữ Nhu hít nhẹ một hơi, đưa tay muốn lấy tóc ta khỏi tay người đàn ông.
Bất quá, Nghiêm Tư Cửu không dễ dàng buông tha cô như vậy, không chỉ có tóc không lấy ra được, cổ tay cũng rơi vào trong tay anh.
Lực không nhẹ không nặng, xương cổ tay mảnh khảnh vòng qua cô, không cho cô lộn xộn.
Nhiệt độ cơ thể hơi cao của người đàn ông xuyên qua làn da mỏng manh đốt cháy mạch máu, máu cấp tốc vọt về phía tim.
Lữ Nhu cắn môi, lưng cứng ngắc không dám quay đầu lại.
"Vừa rồi sững sờ nghĩ cái gì vậy?" Người đàn ông rất cường thế, càng muốn có được đáp án.
Lữ Nhu cắn môi cúi đầu.
Cô cũng không thể nói cho anh biết, vừa rồi cô đang nghĩ đến anh......
Cô dùng bút chỉ xuống câu thơ, viết: 【 vừa rồi đang suy nghĩ câu thơ này nên phiên dịch như thế nào 】
Lúc này Nghiêm Tư Cửu mới buông cổ tay và tóc của cô ra, nghiêng người chống mặt bàn, cúi đầu nhìn cô viết nửa trang giấy.
" Em không dịch được câu này sao?" Đầu ngón tay anh ở trên giấy chỉ hỏi.
Lữ Nhu gật đầu, ánh mắt bất giác di chuyển theo bàn tay trước mặt.
Bàn tay rất lớn, khớp xương ngón tay thon dài sạch sẽ, mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay rõ ràng, một đường hướng lên trên kéo dài đến cánh tay nhỏ.