Chương 43: Tôi thích

Chương 43: Tôi thích

Chẳng biết vì sao, Lữ Nhu đặc biệt mê muội mạch máu màu xanh hơi nhô lên trong cánh tay anh.

Đường nét đẹp và mạnh mẽ.

Luôn luôn làm cho người ta ảo tưởng, nếu như dán lên, có phải là có thể chạm đến máu lưu động...

"Thật sao?" âm thanh trầm xuống của người đàn ông trên đỉnh đầu vang lên.

Lữ Nhu chợt hoàn hồn, hai má mơ hồ nóng lên. Cô đang suy nghĩ cái gì......

Cô đảo mắt nhìn quyển sổ, khi nhìn rõ hàng tiếng Anh ở giữa, lại ngơ ngẩn.

You are my Deja Vu.

Lữ Nhu không biết hình dung cảm xúc của mình lúc này như thế nào - - dòng suối nhỏ róc rách một mình chảy xuôi thật lâu, đi qua thảo nguyên núi cao, rốt cục lặng lẽ hội nhập vào sông lớn, sau một phen dâng trào kích động, một khắc xông vào cửa biển kia lại trở lại yên tĩnh.

Nội tâm có cái gì chậm rãi dâng lên, từng tấc từng tấc chiếm đầy l*иg ngực, không còn một tia đường sống.

Nghiêm Tư Cửu thấy cô thật lâu không đáp lại, cho rằng cô không tán thành, liền nói: "Nếu em không thích, tôi có dịch lại như thế này...."

Nói xong anh liền cầm lấy bút muốn viết lại.

Không biết bị điều gì thúc đẩy, Lữ Nhu nắm lấy cổ tay anh.

Nghiêm Tư Cửu dừng lại, cúi đầu nhìn về phía cô.

Lữ Nhu không buông tay, ngẩng mặt lên lắc đầu, mở miệng, không tiếng động nói: "Tôi thích, tôi thích".

Nghiêm Tư Cửu rõ ràng không nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy, trên mặt có một cái kinh ngạc, yên lặng nhìn cô vài giây, tầm mắt chậm rãi dời xuống, từ mặt cô chuyển sang cổ tay của mình.

Một bàn tay nho nhỏ, ngón tay trắng mịn, cũng không giữ được cổ tay anh, mềm mại còn có chút lạnh.

Lòng bàn tay hơi ngứa ngáy, trong lòng cũng có chút khác thường, Nghiêm Tư Cửu vẫn duy trì tư thế nhập vào người, không nhúc nhích.

Xúc động dần dần rút đi, Lữ Nhu lúc này mới phát hiện không khí đã trở nên có chút vi diệu.

Lúc trước không phát hiện, thật ra cô và Nghiêm Tư Cửu rất gần nhau.

Thân hình Nghiêm Tư Cửu rất cao, lúc áp người xuống, gần như là đem nửa thân thể cô đều che vào trong ngực, cô chỉ cần hơi động, bả vai có thể đυ.ng tới eo bụng anh...

Càng miễn bàn cô còn nắm cổ tay anh.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay nhắc nhở cô sự khác biệt về nhiệt độ cơ thể giữa đàn ông và phụ nữ.

Ý thức được điều này, Lữ Nhu giống như bị bỏng, nhanh chóng rụt tay về.

Yên tĩnh hai giây, Nghiêm Tư Cửu như là phục hồi tinh thần, giật giật cổ tay, cầm bút xoay vòng, vừa xoay vừa nói: "Em vừa nói gì?".

Ngữ khí nghe không ra khác thường, chỉ như là không hiểu môi của cô, rất tự nhiên hỏi.

Lữ Nhu đã không có dũng khí lặp lại lần nữa "Tôi thích", rút cây bút đang chuyển động từ trong tay anh ra, viết lên giấy: 【 phiên dịch như vậy rất hay, rất đẹp 】

"Hả? "Nghiêm Tư Cửu nhướng mày, chậm rãi nói, "Vừa rồi em có nói vậy không".

Lữ Nhu không dám nhìn anh, chột dạ viết: [Đúng vậy, cám ơn.]

Nghiêm Tư Cửu nhìn đỉnh đầu cô, vài giây sau khẽ cười một tiếng chậm rãi đứng thẳng dậy, phun ra một chữ: "Được".

Được thì sao! Gì, Lữ Nhu không biết cũng không dám hỏi, chỉ để ý cúi đầu giả làm đà điểu, cố gắng kiềm chế trái tim sắp nhảy ra khỏi ngực.

Cô thật sự to gan lớn mật, dám mượn kích động đi nắm tay anh, không, cổ tay...

Anh hẳn là không có phát hiện đi, không có tức giận đi......

Trong lòng Lữ Nhu loạn không chịu được, thi từ trước mặt một chữ cũng đọc không vào, hết lần này tới lần khác Nghiêm Tư Cửu còn không rời đi, cầm quyển sách nửa tựa vào bên cạnh bàn gỗ dài lật xem, một bộ dáng thanh thản tùy ý.