Chương 35: Lời tôi nói em coi như gió thoảng bên tai

Chương 35: Lời tôi nói em coi như gió thoảng bên tai

Hôm nay cô mặc đồng phục thống nhất câu lạc bộ bọn họ, màu đỏ và màu trắng tương đối nổi bật, là Lục Hành cố ý tìm người thiết kế, phía dưới là quần jean và giày thể thao.

Không có gì không thỏa đáng.

Lữ Nhu bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, nghĩ đến chiếc xe nhìn thấy ở trạm xe buýt lúc trước, trong lòng do dự, muốn hỏi anh khi đó có phải cũng nhìn thấy mình hay không.

Trong lòng trằn trọc mấy lần, luôn cảm thấy hỏi như vậy ít nhiều có chút ý tứ đa tình, lại nghĩ đến nửa tháng trước "cuộc chia tay không vui", Lữ Nhu vẫn đè nén nghi vấn này xuống.

[Anh cũng vừa trở về sao?] Cô chuyển sang câu hỏi khác.

Nghiêm Tư Cửu không trả lời cô, hỏi ngược lại: "Em trở về bằng cách nào?".

Sự khác thường trong lòng Lữ Nhu dần nổi lên.

[Đi xe buýt.]

Ánh mắt Nghiêm Tư Cửu đè xuống, ngữ điệu vẫn bình thường như cũ: "Cùng bạn học?".

Lữ Nhu chống lại lực vô hình, gật đầu.

Trong bóng tối, cô nhìn thấy Nghiêm Tư Cửu tựa hồ nhíu mày, không đợi cô nhìn kỹ, chợt nghe thấy anh thình lình lại hỏi: "Bạn học nam?".

Lần này Lữ Nhu gần như có thể xác định, trước đó anh cũng nhìn thấy mình.

Hơi nước trong lòng bàn tay tràn ra, nhớp nháp đến mức đánh không trôi chảy 【 vừa rồi...... Anh có phải hay không đã nhìn thấy tôi? 】

Nghiêm Tư Cửu nhướng đuôi mắt, như cười như không nhìn cô, trong lòng nghĩ, cuối cùng thì cô cũng không thật sự ngốc.

Thấy Lữ Nhu giả vờ thản nhiên nhìn anh hai giây rồi nhanh chóng dời mắt đi, giống như đứa trẻ làm sai rồi lại không biết sai ở chỗ nào, trong lòng Nghiêm Tư Cửu cảm thấy buồn cười.

Sau khi cười xong, anh trầm mặt xuống, giọng điệu không vui: "Đã nói với em mấy lần rồi, buổi tối về nhà nên gọi tài xế đi đón, hoặc là đón xe, em coi như gió thoảng bên tai?".

Lữ Nhu bị anh mắng lắm cho sửng sốt, chớp mắt vài cái, vội vàng lắc đầu tỏ vẻ không dám.

Cô luôn như vậy, đôi mắt tròn trịa trong trẻo sáng ngời nhìn người khác, nghe lời gật đầu, thoạt nhìn nhu thuận, nhưng thật ra quay đi quay lại vẫn không chịu thay đổi.

Nghiêm Tư Cửu chỉ cảm thấy có chút tức giận, muốn nói lại không nói ra được, rất khó chịu.

"Bé câm" Anh tăng âm lượng "Không phải em - -"

Lời vừa mới bắt đầu, đã bị giọng nói lớn của Tạ Nhiễm Ly cắt ngang.

"Chị Nhu Nhu về rồi!" Tạ Nhiễm Ly hưng phấn từ trong phòng chạy ra, đến gần mới phát hiện Nghiêm Tư Cửu cũng ở đây.

"Anh trai?"

Cô bé vẻ mặt ngạc nhiên, vừa rồi mợ còn đang oán giận anh không về nhà, làm sao nháy mắt tất cả mọi người đều đã tới cửa.

Miệng Tạ Nhiễm Ly từ trước đến nay nhanh hơn não, thốt ra: "Không phải vừa rồi anh nói không về nhà sao?"