Chương 34: Sao về muộn thế

Chương 34: Sao về muộn thế

Khi Lữ Nhu trở lại Nghiêm gia thì sắc trời đã tối, trong đình viện hoa cỏ thưa thớt, đèn tường âm u tản ra ánh sáng trắng noãn, ném vào núi giả chồng chất đá Thái Hồ, thời gian chằng chịt, lởm chởm hấp dẫn.

Lữ Nhu đi vào trung đình, vừa ngước mắt đã nhìn thấy bóng người cao lớn đứng bên hòn núi giả.

Vai rộng eo hẹp, gầy mà cân đối.

Toàn thân đem kịt như sứ giả bóng đêm, giữa ngón tay có một chút đỏ tươi giống như quyền trượng của anh.

Lữ Nhu theo bản năng bước chân chậm lại, tầm mắt như bị nam châm hút lấy.

Hơn mười ngày nói dài không dài nói ngắn cũng không tính ngắn, trước khi gặp mặt cô không cảm thấy có cái gì, nhưng vừa gặp mặt cô mới cảm thấy đã rất lâu rất lâu.

Nghiêm Tư Cửu hơi cúi đầu, điếu thuốc đưa đến bên môi hít sâu một hơi, sau đó khói trắng nhẹ nhàng bay ra giữa mặt anh.

Không đợi khói thuốc tiêu tán, anh chợt nghiêng mặt nhìn qua.

Mắt đào hoa không nhiễm ý cười thâm thúy như biển, dưới ánh sáng, dường như có ánh sao lộ ra.

Cả người toát ra vẻ lãnh đạm xa cách, lại ngoài ý muốn cực kỳ hấp dẫn.

Lữ Nhu bỗng nhiên có chút không dám tới gần, ngón tay nắm chặt đai ba lô, chậm chạp không dám đi lên phía trước.

Nghiêm Tư Cửu nhìn thẳng vào cô trong bóng tối, không lên tiếng.

Không hoàn toàn giống như bình thường.

Lữ Nhu mím môi, lòng bàn tay bắt đầu không thể kiểm soát.

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới thu hồi tầm mắt, dụi tắt tàn thuốc chưa cháy, giơ tay lên: "Lề mề cái gì? Lại đây".

Giọng điệu không tốt lắm, mang theo cảm giác mát mẻ của đêm đầu xuân, thấm vào màng nhĩ.

Lữ Nhu nắm chặt túi xách, bước tới trước mặt anh dừng lại. Người đàn ông có chiều cao vượt trội, cô đi giày đế bằng, chỉ vừa vặn đến cổ anh.

Tầm mắt không dám nhìn lên, mà dừng ở phía trên cổ áo - - cổ lạnh lùng trắng nõn , đường cong gợi cảm.

"Sao về muộn thế?" Nghiêm Tư Cửu rũ mắt, giọng điệu bình thản mở miệng.

Lữ Nhu thu hồi mắt, cúi đầu đánh chữ: [Xã đoàn có hoạt động.]

Nghiêm Tư Cửu không nói gì chỉ ừ một tiếng, lại hỏi: "Em đi ở đâu vậy?".

[Cô nhi viện ở ngoại ô phía nam.]

Lữ Nhu chần chờ trả lời, trong lòng có chút kỳ quái, Nghiêm Tư Cửu rất ít khi hỏi đến những chuyện vặt vãnh này của cô.

Cô trả lời xong, Nghiêm Tư Cửu im lặng trong vài giây.

Anh dùng ngón tay siết chặt hộp thuốc lá và gõ gõ liên tục, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người cô, chậm rãi di chuyển, giống như đang dò xét cô

Lữ Nhu theo tầm mắt anh cúi đầu nhìn xuống chính mình.