Chương 3: Chỉ là hơi nhỏ một chút
Vệ Lễ buông tay: "Tôi có anh trai, hơn nữa anh trai tôi ngay cả con đều có, nhà chúng tôi cũng không chỉ dựa vào tôi, cậu có thể so sánh với tôi sao?" Nghiêm Tư Cửu mím môi không nói lời nào, mặt mày hiện lên một tia nóng nảy.
"Thật ra tôi muốn nói, không được cậu liền đáp ứng mối hôn sự mà cha cậu định cho cậu, tôi thấy vị hôn thê nhỏ của cậu rất không tồi, mắt to môi hồng răng trắng, vừa nhìn đã biết là mỹ nhân..." Vệ Lễ nhớ lại cảm giác kinh diễm lúc trước.
Sau đó thở dài, "Chỉ là hơi nhỏ một chút, nhìn lại ngoan, cũng khó trách cậu không xuống tay được --"
Cậu ta đang nói thầm, đột nhiên thắng gấp một cái, khiến cậu ta ngậm miệng lại.
"Cậu làm gì vậy! "Vệ Lễ xoa ngực tức giận nói.
Nghiêm Tư Cửu liếc xéo anh: "Đèn đỏ".
Vệ Lễ tức giận: "Đèn đỏ cậu cũng không cần thắng gấp như vậy, cổ tôi thiếu chút nữa đã bị đứt...".
Trên mặt Nghiêm Tư Cửu không hề có chút áy náy, nhàn rỗi chống cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía trước cách đó không xa là một trạm xe buýt, trên đài chỉ có một nam, một nữ mặt đối mặt đứng nói chuyện, hai người mặc áo khoác màu đỏ trắng, giống như một đôi tình nhân nhỏ.
Nghiêm Tư Cửu thờ ơ liếc mắt định dời đi, chuyển tới một nửa, đột nhiên mi tâm khẽ động.
Anh một lần nữa quay đầu lại.
Trên sân ga, nam sinh cúi đầu nói một câu với cô gái, cô gái nghiêng đầu sang một bên đuôi tóc đen nhánh thuận thế rơi vào trong tay nam sinh.
Nam sinh lấy cái gì đó từ giữa sợi tóc cho cô gái xem, cô gái cúi đầu cười yếu ớt ra dấu tay.
Dưới ánh đèn vàng rực rỡ, lúm đồng tiền nhỏ bên má cô gái như hiện ra.
Ánh mắt vốn tản mạn của người đàn ông nhất thời ngưng lại, một đôi hoa mắt chậm rãi nheo lại.
"Cậu nhìn đang nhìn gì vậy?" Vệ Lễ phát hiện sự khác thường của anh, tò mò nhìn theo ánh mắt của anh.
Đúng lúc đèn đỏ kết thúc, xe cộ nối đuôi nhau xuất phát. Một chiếc xe buýt từ phía sau chạy tới, che khuất tầm mắt.
Chỉ cóc chiếc Âu Lục dừng tại chỗ không nhúc nhích, xe phía sau không ngừng bấm còi thúc giục.
Vệ Lễ thấy Nghiêm Tư Cửu không nghe thấy, mi tâm nhíu lại, không biết đang suy nghĩ gì, lên tiếng nhắc nhở cậu: "Đèn xanh rồi".
Nghiêm Tư Cửu khó chịu bị thúc giục, hơi thở tràn ra từ xoang mũi hơi nặng, sau đó không nhanh không chậm nhấn ga, động cơ phát ra tiếng gầm nhẹ nổ vang, xe từ bên cạnh xe buýt chậm rãi rời đi.
-
Lữ Nhu vừa lên xe, đang chuẩn bị quẹt thẻ, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy màu xanh lục trầm thấp nhưng lại quen thuộc ngoài cửa sổ.
Ngọc lục bảo chế, toàn bộ Giang Thành chỉ có một chiếc này.
Lữ Nhu nhất thời giật mình, tay giơ thẻ xe buýt dừng giữa không trung.
Lục Hành ở phía sau tiến lên một bước, nghiêng người đến bên cạnh cô.
"Có chuyện gì vậy?".
Lữ Nhu từ xa thu hồi tầm mắt, lắc đầu, quẹt thẻ đi vào bên trong.