Chương 29: Chắc là cảm thấy bị xúc phạm
Nghiêm Tư Cửu dừng lại hai giây, ánh mắt bình tĩnh lướt qua môi Lữ Nhu, anh bình tĩnh trở lại, khi mở miệng nói chuyện giọng điệu nghiêm túc vài phần: "Là tôi đánh giá quá cao con nhóc kia, chờ tôi giáo huấn con bé, không cho con bé nói lung tung nữa."
Thần sắc thường lệ, làm cho người ta nhìn không ra khác thường.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả người Lữ Nhu như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Vừa rồi tầm mắt của người đàn ông giống như thực sự rơi trên trên mặt nhàn nhạt nóng lên của cô.
Lúc áp sát hơi thở mang theo nhiệt độ phả lên mặt cô, làm cho cô sinh ra một loại ảo giác là anh muốn hôn cô.
Ảo giác cũng chỉ là ảo giác.
Sau đó Nghiêm Tư Cửu bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, như một viên đá ném vào giữa hồ "Đông" một tiếng vang, kéo cô trở về hiện thực.
Trái tim vốn sắp nhảy ra khỏi cổ họng lại bị tấm lưới vô hình bao phủ, co rút lại từng tấc từng tấc trầm xuống, trở về vị trí vốn nên có, đập theo đúng nghĩa của nó.
Cô nắm lấy lòng bàn tay ẩm ướt, gật đầu.
Trước khi xuống lầu, Nghiêm Tư Cửu bỗng nhiên từ trong túi lấy ra một sợi dây tóc màu đen đưa cho Lữ Nhu.
Nói là lần trước cô ném ở trong xe, ngoài ý muốn không có trách mắng cô, chỉ bảo cô cất kỹ đừng ném lung tung.
Lữ Nhu sững sờ, ngay cả nói lời cảm ơn cũng quên.
Cô không nghĩ tới còn có thể tìm trở về, nên đã mua vòng tóc mới.
-
Nghiêm Tư Cửu sau khi xuống lầu cùng Tịch Cảnh Du xem phim truyền hình hơn mười phút.
Sau khi nhận điện thoại liền nói có việc, cầm chìa khóa xe lên rời đi.
Từ lúc vào nhà đến lúc rời đi, tổng cộng không được một tiếng.
Làm Tịch Cảnh Du tức giận cười không ngừng: "Chị nói xem chuyến này nó về để làm gì?"
Dì Trương góp vui: "Cậu chủ nói là về thăm ngài mà!".
Tịch Cảnh Du giận cười: "Đó là dỗ dành tôi, chị thật sự tin?".
Dì Trương cười nói: "Nhất định là thật nha, bằng không cậu chủ trở về làm cái gì?"
Tịch Cảnh Du tươi cười: "Chuyện đó ai biết..."
Tạ Nhiễm Ly ở một bên nghiên cứu quà tặng đảo mắt vài cái, kề sát Lữ Nhu đang ngẩn người, lén hỏi: "Chị cảm thấy vì sao anh em lại trở về chuyến này?".
Lữ Nhu đang nhìn chằm chằm vào vòng tóc màu đen trên cổ tay sững sờ đến xuất thần.
Phản ứng chậm nửa nhịp, dừng một lát mới lắc đầu.
Mặc dù cô không biết tại sao
Nghiêm Tư Cửu lại trở về, nhưng cô đại khái biết vì sao anh đột nhiên phải đi.
Chắc là cảm thấy bị xúc phạm.
Có tướng vợ chồng với người không phải mình thích, cho dù ai nghe được lời như vậy cũng sẽ không thoải mái.
Hơn nữa con người anh kiêu ngạo như vậy.
Lữ Nhu rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc vốn không nên có.
Giọng nói của Tạ Nhiễm Ly dường bị bao phủ bởi một tấm kính, bị bóp nghẹt và xa xăm.