Chương 27: Mối quan hệ của hai người thay đổi
Lái xe mệt mỏi thì dừng lại tìm một chỗ ăn cơm, hoặc là dừng xe ngủ một giấc dưới bóng cây không người.
Lữ Nhu vẫn luôn im lặng, nếu Nghiêm Tư Cửu không chủ động nói chuyện với cô, cô có thể giữ im lặng cả ngày.
Từ giữa mùa hè đến đầu mùa đông, quan hệ của bọn họ luôn duy trì một loại cân bằng vi diệu mà kỳ lạ - -
Hai người có thể cả ngày đều không nói lời nào, cũng có thể ở bên cạnh đối phương ngủ không chút phòng bị.
Tưởng chừng như quen thuộc, nhưng đâu đâu cũng đều xa lạ.
Nhưng muốn nói xa cách, ít nhiều lại ẩn giấu vài phần thân cận.
Mối quan hệ của hai người thay đổi vào một buổi tối mùa đông.
Hôm đó Minh Dự gọi một đám người đến một thắng địa ở vùng ngoại ô ngắm sao băng.
Nghiêm Tư Cửu liền đưa Lữ Nhu vừa thi xong kỳ thi cuối kỳ ra ngoài thả lỏng một chút.
Bọn họ xuất phát lúc chạng vạng, sắc trời âm u, xe còn chưa chạy lên đường cao tốc bầu trời đã nổi lên bông tuyết.
Mùa đông Giang Thành rất ít khi tuyết rơi, Nghiêm Tư Cửu liền thuận miệng nói đùa nói trời có linh ảnh, có phải có điềm báo gì hay không.
Anh vốn là thuận miệng nói, lại không nghĩ tới Lữ Nhu sau khi nghe xong lần đầu tiên chủ động phát biểu ý kiến, nói cho anh biết không muốn đi ngắm sao, muốn trở về.
Nghiêm Tư Cửu rất ngạc nhiên, khi cô chủ động, liền hỏi cô vì sao, nhưng vô luận anh hỏi như thế nào, Lữ Nhu cũng không nói ra nguyên nhân, chỉ nói không muốn đi.
Nhưng Nghiêm Tư Cửu chưa bao giờ làm chuyện bỏ dở nửa chừng, nếu đã ra ngoài, vô duyên vô cớ làm sao có thể bỏ cuộc giữa chừng để trở về.
Sau một hồi bế tắc, Nghiêm Tư Cửu kiên nhẫn sắp cạn kiệt, dừng xe ở ven đường, tự mình đi siêu thị đối diện mua thuốc lá.
Đường dành cho người đi bộ ở giao lộ có chút xa, anh lười đi vòng qua, liền trực tiếp băng qua đường cái đến đối diện, mua thuốc lá xong trở về, nhìn thấy Lữ Nhu đứng ở bên cạnh xe khoa tay múa chân với anh.
Nghiêm Tư Cửu xem không hiểu ngôn ngữ người câm điếc, nhưng có thể nhìn ra được cô có chút gấp gáp, tưởng là xảy ra chuyện gì, liền bước nhanh hơn muốn băng qua đường cái trở về.
Bởi vì lực chú ý ở chỗ Lữ Nhu, anh không chú ý xa xa có một chiếc xe điện tốc độ rất nhanh chạy tới, mới vừa vượt qua đường cái, xe điện liền sát người anh, chậm thêm vài giây, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Lữ Nhu một tay kéo hắn lên đường dành cho người đi bộ.
Nghiêm Tư Cửu còn chưa đứng vững, ngẩng đầu đã đυ.ng phải hai mắt nóng rực như thiêu đốt.
Lần đầu tiên, đôi mắt luôn im lặng của cô gái lộ ra cảm xúc dao động——
Lo lắng, khẩn trương, sợ hãi, phẫn nộ...... cùng với nồng đậm nghĩ mà sợ.
Phức tạp lại nồng đậm.
Nghiêm Tư Cửu lúc này đang sửng sốt.