Chương 26: Bé câm nổi giận với anh

Chương 26: Bé câm nổi giận với anh

Nghiêm Tư Cửu hơi giật mình, không phải vì lời nói của cô, mà là phản ứng táo bạo của cô.

Bé câm đây là đang nổi giận với anh?

Anh chuyển ánh mắt từ màn hình di động về phía khuôn mặt Lữ Nhu.

Cô gái nhỏ bởi vì tức giận hai gò má nhuộm một tầng hồng nhạt, đôi mắt ướt ẩm cũng sáng lên vài phần, khi trừng về phía anh ánh mắt lấp lánh, giống như mặt hồ bị gió xuân phất qua, có một loại mềm mại rất sinh động.

Nghiêm Tư Cửu chợt nhớ tới lần đầu tiên thấy Lữ Nhu nổi giận.

Kỳ thật lúc Lữ Nhu mới tới Nghiêm gia, tính tình so với bây giờ còn an tĩnh hơn nhiều.

Đừng nói nổi giận, cho dù cười to một chút cũng rất hiếm thấy.

Trên mặt cô luôn mang ý cười nhạt, một bộ dáng ôn hòa, thập phần làm cho người ta bớt lo.

Trong nhận thức của Nghiêm Tư Cửu, cô gái nhỏ mười mấy tuổi đại đa số đều giống như Tạ Nhiễm Ly, cao hứng sẽ cười, thương tâm sẽ khóc, tức giận sẽ nháo, giống như hoa lăn trong sương dưới ánh nắng sớm, sinh động mà tươi đẹp.

Ngược lại, Lữ Nhu tựa như một đóa hoa hồng còn chưa nở rộ đã bị đóng băng ở đáy hồ, xinh đẹp, nhưng không có gì tức giận.

Lúc ban đầu, Nghiêm Tư Cửu cũng không quá chú ý Lữ Nhu.

Cho đến một lần anh lái xe đi ngang qua trạm xe buýt, vô tình nhìn thấy Lữ Nhu đang chờ xe.

Ngày đó mây đen nặng nề, sắc trời xám xịt bao phủ bốn phương. Xe buýt từng chiếc từng chiếc vào trạm lại ra trạm.

Trên trạm người đến người đi, nhưng cô tựa như bị thời gian lãng quên, lẳng lặng dừng lại ở nơi đó, thành một bóng dáng màu xám tro, hòa làm một thể với sắc trời âm u.

Nghiêm Tư Cửu hạ cửa sổ xe xuống, dừng xe ở ven đường đối diện cô.

Nhưng Lữ Nhu không phát hiện ra anh, tầm mắt phù phiếm lướt qua cửa sổ xe mấy lần, đều không dừng lại. Đôi mắt trống rỗng như không có gì.

Sau đó cô lên một chiếc xe buýt, ngồi ở hàng ghế cuối cùng gần cửa sổ.

Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, có lẽ là tò mò, ngày đó Nghiêm Tư Cửu lái xe đi theo sau xe buýt, nhìn cô không có mục đích, đến trạm cuối cùng rồi quay trở về, giống như một đóa lục bình không rễ, phiêu đãng ở trong thành phố này.

Sau ngày đó, anh bắt đầu thường xuyên về nhà ở.

Khi đó Lữ Nhu bởi vì đang làm phụ đạo tâm lý, tạm thời không đến trường. Nghiêm Nguy nhìn không quen Nghiêm Tư Cửu nhàn rỗi như vậy, bảo anh không có việc gì dẫn Lữ Nhu ra ngoài dạo một vòng.

Nghiêm Tư Cửu trời sinh đã nổi loạn hiếm khi nghe lời, nhận nhiệm vụ, thỉnh thoảng mang Lữ Nhu ra ngoài.

Chỉ là anh không có kinh nghiệm với cô gái ở độ tuổi này, cho nên chỉ có thể đưa cô đi ăn uống khắp nơi, gặp mặt bạn bè cũng sẽ đưa cô đến đó.

Phần lớn thời gian anh lái xe chở Lữ Nhu, đi nội thành hoặc vùng ngoại ô, đi lòng vòng không mục đích.