Chương 18: Vẫn luôn nhìn lén tôi
Cô biết mình đang gây rắc rối cho người khác.
Cô cũng biết mình không có tư cách buồn.
Nhưng không hiểu vì sao, hốc mắt vẫn không nhịn được mà chua xót......
Ngay tại thời điểm khó xử sắp nhấn chìm cô, trên tay đột nhiên nhẹ nhàng - -
Cặp sách nặng nề được một bàn tay thon dài mạnh mẽ nhận lấy.
"Được rồi, tôi đưa."
Âm thanh của người đàn ông trầm từ trên đỉnh đầu vang lên, trong giọng nói lộ ra một chút bất đắc dĩ, làm như là thỏa hiệp sau khi cân nhắc.
Lữ Nhu sững sờ tại chỗ.
Nghiêm Tư Cửu một tay xách cặp sách, một tay chống lưng cô, đẩy cô ra khỏi chỗ khó chịu khiến người ta hít thở không thông.
Bắt đầu từ ngày báo danh, cuộc sống của cô giống như một lần nữa tiến vào quỹ đạo.
Mà cô cũng trở thành phiền toái lớn mà Nghiêm Tư Cửu không thoát khỏi được.
Giờ cao điểm buổi sáng tắc nghẽn, có xe sốt ruột chen ngang, còn có xe không ngừng bấm còi, gây chói tai.
Lữ Nhu thu hồi suy nghĩ, nghiêng mắt nhìn về phía ghế lái, đường nét khuôn mặt người đàn ông lưu loát mà hoàn mỹ, mím môi biểu hiện sự thiếu kiên nhẫn của anh.
Rõ ràng không tình nguyện, vì sao còn muốn dậy sớm đưa cô đi?
Cô nhịn không được nghĩ lung tung.
Đèn đỏ phía trước, Nghiêm Tư Cửu đạp thắng xe, thình lình quay đầu nhìn lại, Lữ Nhu muốn trốn đã không còn kịp, tầm mắt thẳng tắp đang nhìn anh.
Người đàn ông nhướng mày: "Hôm nay sao vậy? Vẫn luôn nhìn lén tôi".
Biết rõ anh cố ý nói như vậy, Lữ Nhu vẫn không tránh khỏi tim đập loạn.
Cô ổn định tinh thần, đang chuẩn bị hỏi anh tại sao muốn đưa cô đi thì tiếng chuông đột ngột vang lên.
Lữ Nhu mím môi, nhìn Nghiêm Tư Cửu nhận điện thoại.
Nghe được tin tức lúc chín giờ rưỡi, nhiệt độ trên mặt Lữ Nhu dần tản đi.
À, thì ra là hẹn với người khác.
Vậy đại khái là tiện đường nên đưa cô đi.
Cô khẽ thở ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời lãnh đạm, ngọn cây nảy mầm xanh biếc cùng nụ hoa non mịn run rẩy trong gió lạnh, mùa xuân mới chớm nở của thành phố như bị một trận tuyết đóng băng.
Hai năm trước Lữ Nhu thi vào khoa Trung Văn của đại học Giang Đại với số điểm cao, ngày nhập học Nghiêm Nguy và Tịch Cảnh Du đích thân đưa cô đến báo danh.
Nghiêm Nguy làm người khiêm tốn cẩn thận, lo lắng đến thân phận sinh viên của Lữ Nhu, không nên quá mức phô trương, cố ý lái một chiếc Mercedes màu đen cấp S, chiếc xe khiêm tốn nhất trong gara Nghiêm gia.