Chương 17: Cũng không tệ

Chương 17: Cũng không tệ

Nghiêm Tư Cửu đi tới bên cạnh cô, cúi đầu liếc cô, đột nhiên nói: "Quần áo tối hôm qua đưa tới em có thích không?"

Lữ Nhu có chút mờ mịt lắc đầu, thẩm mỹ của Nghiêm Tư Cửu từ trước đến nay đều rất tốt, quần áo anh đưa tới không có gì để chê.

Ánh mắt Nghiêm Tư Cửu rơi trên người cô, giọng nói rõ ràng lộ ra lo lắng: "Vậy sao không mặc".

Lữ Nhu theo tầm mắt anh nhìn về phía áo bông trên người mình, có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, không đợi cô trả lời, Nghiêm Tư Cửu đã nói: "Bộ quần áo này em mặc nhiều lần rồi, đừng mặc nữa, hôm qua đưa tới hẳn là có một cái áo khoác màu xanh lục, đổi cái kia đi".

Lữ Nhu lộ vẻ khó xử.

Nếu như bình thường cô đổi lại một bộ cũng không có gì, nhưng hôm nay không còn kịp rồi.

[Nhưng tôi sắp muộn rồi......]

Nhưng Nghiêm Tư Cửu ăn mặc có tính nguyên tắc rất mạnh, không định dàn xếp, trực tiếp thúc giục cô: "Vậy còn không nhanh lên?"

Lữ Nhu theo bản năng phồng má, sau đó lựa chọn khuất phục. Cô quyết định lát nữa đón xe đi.

Nghiêm Tư Cửu nhớ không sai, tối hôm qua trong quần áo trợ lý Từ đưa tới có một bộ áo khoác ngoài màu xanh sẫm, bên trong phối hợp với áo len thêu hoa màu trắng gạo cùng quần áo nhung dê, rất đẹp mắt, cũng rất thích hợp với thời tiết bây giờ.

Tốt thì tốt, chỉ là...... Hôm nay Nghiêm Tư Cửu và cô mặc bộ đồ tình nhân này.

Lữ Nhu cắn môi do dự, cuối cùng thấy thời gian sắp không còn kịp, đành cắn răng thay.

Mở cửa đi ra, Lữ Nhu cụp mắt không dám nhìn Nghiêm Tư Cửu.

Nghiêm Tư Cửu ngược lại rất hài lòng, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần còn tán dương một câu "Cũng không tệ".

Lữ Nhu thở nhẹ một hơi, đi theo sau anh xuống lầu.

-

Đèn xe Âu Lục GT màu xanh lục trong gara lóe lên, Nghiêm Tư Cửu mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Lữ Nhu mới hiểu được dụng ý Nghiêm Tư Cửu bảo cô chờ anh.

Anh sẽ đưa cô ấy đến trường.

Xe chạy như bay, xuyên qua nội thành giờ cao điểm buổi sáng, chạy về phía đại học Giang Thành ở phía nam thành phố.

Lữ Nhu không ngờ Nghiêm Tư Cửu dậy sớm để tiễn cô, có chút ngoài ý muốn.

Nghiêm Tư Cửu là một người rất sợ phiền toái, bình thường Tịch Cảnh Du sai anh lái xe đưa cô ra ngoài dạo phố đều bị anh tuyệt tình cự tuyệt, càng miễn bàn đến người khác.

Lữ Nhu nhớ tới lần đầu tiên Nghiêm Tư Cửu đưa cô đi học.

Ba năm trước cô từ Vân Thành chuyển trường đến trường Phụ Trung thực nghiệm ở Giang Thành.

Ngày đầu tiên đến trường báo danh, vốn là chú Nghiêm, cũng chính là cha của Nghiêm Tư Cửu.

Nghiêm Nguy muốn đưa cô đến trường học báo danh, nhưng hôm đó Nghiêm Nguy có việc, đành phải giao cô cho Nghiêm Tư Cửu vừa xuống máy bay.

Ngày đó Nghiêm Tư Cửu từ nước ngoài trở về, về đến nhà còn chưa kịp thay quần áo, đã gặp phải phiền toái lớn, thật sự không tình nguyện.

Sau khi nghe cha giao phó, người đàn ông trẻ tuổi cau mày không lên tiếng, vẻ kháng cự trên mặt không hề che giấu.

Lữ Nhu đứng ở một bên, chậm rãi cúi đầu, ngón tay nắm chặt đai sách.