Anh luôn cảm thấy cô là một người xinh đẹp, nhưng anh không ngờ, khi được trang điểm một cách tỉ mỉ và khoác lên mình một bộ váy nhẹ nhàng, sang trong, cô lại đẹp đến như vậy.
Cô đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, lòng bàn tay rực lửa của Hoắc Liệt Trần nhẹ nhàng nâng cằm cô, dáng vẻ bá đạo, ngang ngược. Khuôn mặt thanh tú của cô được nâng lên, đôi mắt sâu thẳm của anh lướt qua đôi mắt đẹp như sao của cô và dừng lại trên đôi môi đỏ mọng thanh tú của cô, sau đó đôi mắt của anh lập tức tối thay đổi.
"Hoắc Liệt Trần, buông tôi ra..."
Phòng thử đồ vốn rộng rãi vì anh mà trở nên chật chội, sự ái muội tràn ngập bầu không khí, đôi mắt anh quá nóng bỏng, giống như một con thú hung dữ và đói khát đang nhìn chằm chằm vào con mồi, sẵn sàng tấn công.
Tô Cẩm Hoan chống cự với đôi má nóng bừng.
Ngọn lửa chết chóc thầm lặng ở trong người anh vì cô mà nóng lên, giống như dung nham phun trào, làm anh mất kiểm soát. Trong tâm trí của anh lúc này chỉ nghĩ đến đêm đó, làm cho cơ thể anh không khỏi căng thẳng.
Anh đột nhiên cúi đầu xuống, đôi môi mỏng nóng bỏng gợi cảm chiếm lấy môi cô, và lòng bàn tay to lớn của anh ôm chặt lấy cô, giữ lấy gáy cô, một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ và bá đạo, giống như một cơn bão cuồng nộ, lập tức cướp đi hơi thở của cô.
"Ừm..."
Tô Cẩm Hoan kinh ngạc ưỡn ngực, đôi mắt to ngấn nước của cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan rất đẹp, đôi mắt đen sâu thẳm quyến rũ như ánh sao, chói mắt như dải ngân hà. Chiếc mũi cao, đôi môi mỏng bốc lửa gợi cảm và đường quai hàm cương quyết vừa táo bạo vừa kiềm chế, bộc lộ khí chất hung hãn đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Bàn tay rộng và khỏe của anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, sau đó người đàn ông hôn sâu hơn, như muốn xâm nhập sâu vào tâm hồn cô, mãi đến khi cô hết oxy và sắp ngạt thở, anh mới buông cô ra rồi quay người lại, nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ với vẻ mặt bối rối, bởi vì anh sợ nếu ở đây thêm một lúc nữa, anh sẽ không kiềm chế được mình, sẽ biến thành sói và tiêu diệt cô ở đây.
Tim đập như sấm, Tô Cẩm Hoan dựa vào tường liều mạng hít thở không khí trong lành, toàn thân suy nhược, đôi mắt ngấn nước mờ đi, hai chân run rẩy.
Kẻ độc đoán đáng ghét đang làm cái quái gì vậy? Làm vấy bẩn nước trong hồ rồi bỏ chạy sao?
Cô cố gắng điều hòa lại nhịp thở gấp gáp của mình, đưa tay vuốt ve gò má đỏ bừng của mình, thật là nóng.
Cô sợ nếu bây giờ ra ngoài đó sẽ bị người khác chê cười, vì thế cô ở trong đó rất lâu mới chậm rãi bước ra ngoài, khi nhìn thấy Hoắc Liệt Trần đang ngồi trên ghế sô pha, nhiệt độ trên gương mặt vốn đã giảm xuống lại bắt đầu tăng lên, phòng thay đồ rộng rãi đã được dọn sạch sẽ, chỉ còn lại hai người họ.
"Anh... Vì sao anh vẫn còn ở chỗ này..." Tô Cẩm Hoan tức giận nhìn hắn.
"Tôi đang đợi em."
Hoắc Liệt Trần đứng dậy, anh mặc một bộ vest trắng sữa cùng màu với váy của cô, dáng vẻ cao quý, lịch lãm nhưng cũng toát ra vẻ uy nghiêm, lạnh lùng của một vị vua.
Anh bước tới chỗ cô, cầm một đôi giày cao gót màu trắng ngọc trai thanh lịch và mềm mại trong đôi bàn tay, nhìn rất hợp với chiếc váy của cô.
Tô Cẩm Hoan thấy vậy liền nghĩ, đây là giày cho cô sao?
Đúng lúc cô đang định đưa tay lên lấy đôi giày thì bất ngờ anh bế bổng cô lên, sau đó đặt cô ngồi lên bàn trang điểm, rồi cúi xuống, tự mình đi đôi giày cao gót quý phái và sang trọng này vào chân cho cô.
Nhìn anh cúi chiếc eo cao quý xuống để đi giày cho cô, Tô Cẩm Hoan cảm thấy có một chút ngọt ngào như mật ong, đang tan chảy ở sâu trong lòng cô, nó làm tan chảy hết sức lực của cô, không còn sức lực để chống cự nữa, để mặt anh muốn làm gì thì làm.
Hoắc Liệt Trần ôm lấy chân cô, đôi mắt sâu thẳm của anh trở nên mãnh liệt, đôi chân cô thật nhỏ nhắn, trắng muốt và mềm mại, ngón chân tròn trịa khiến anh nhớ đến những quả nho ngọc trắng lạnh như băng tuyết vào mùa hè, khiến anh không nỡ xỏ nó vào giày.
"Này..."
Tô Cẩm Hoan đỏ mặt truyền đến mang tai cô, không biết anh muốn ôm chân cô đến tận bao giờ?