Chương 44: Cô đỏ mặt xấu hổ

Các nhà tạo mẫu và trang điểm trên tàu đều rất chuyên nghiệp và tài năng, Tô Cẩm Hoan đã lột xác hoàn toàn trước khi cô kịp thở, cô có chút sững sờ khi nhìn vào khuôn mặt sáng sủa, quyến rũ trong gương trang điểm, đẹp đến ngẹt thở, như một con búp bê sứ. Cô đưa tay sờ nhẹ lên mặt mình, nói một cách ngớ ngẩn:

“Hóa ra tôi lại ăn ảnh như vậy.”

Trong lòng cô có một ngọn lửa đang thiêu đốt, cô sắp bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của mình.

Mặc dù cô là đại tiểu thư nhà họ Tô nhưng lại không có địa vị, không có quyền lực, Tô phu nhân không cho phép cô tham dự những bữa tiệc ở bên ngoài.

Khi bữa tiệc được tổ chức ở nhà họ Tô, Tô phu nhân sợ cô cướp mất sự chú ý của người khác vào người Tô Thanh Uyển nên cũng cấm cô không được tham dự.

"Cô Tô, cô thật xinh đẹp, tôi đã trang điểm cho rất nhiều quý cô, người mẫu, nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng không ai có thể so sánh được với cô."

Thợ trang điểm nhìn khuôn mặt thanh tú không chút tì vết của cô, chân thành nói lời khen ngợi.

“Kỹ năng trang điểm của cô cũng thật giỏi.”

Hoắc gia thật lợi hại, còn thuê được một thợ trang điểm nổi tiếng như vậy đến trang điểm cho khách của mình.

Nhà tạo mẫu tóc buộc lỏng mái tóc đen dài mềm mại của cô, để lộ chiếc cổ trắng nõn và thon gọn, trông hết sức xinh đẹp và thanh thoát.

"Cô Tô, cô chọn váy đi."

Thợ trang điểm bảo trợ lý treo những chiếc váy mới được mang lên, tổng cộng có mười bộ, đều là những bộ sưu tập hàng hiệu xa xỉ, vẫn còn chưa có tung ra thị trường.

"Oa... những bộ lễ phục này thật là đẹp... trông có vẻ rất đắt tiền..."

Tô Cẩm Hoan đã cố gắng hết sức để không tỏ ra sự thiếu hiểu biết của mình, nhưng nhìn thấy nhiều bộ váy đẹp đẽ sang trọng như vậy, cô thực sự không nhịn được, Hoắc gia thực sự quá giàu có và hào phóng.

Mọi người ở đó nhìn nhau cười, xem ra hình như cô không biết, tất cả những thứ này đều là Hoắc thiếu gia đã chuẩn bị cho cô.

"Bộ này họa tiết rất nhẹ nhàng thanh lịch, là một chiếc váy lụa sa tanh có ren thêu đẹp đẽ, chọn nó đi."

Tô Cẩm Hoan cầm lên một trong những bộ váy lụa sa tanh tỏa ra ánh ngọc trai.

"Cô Tô có khiếu thẩm mỹ rất tốt, bộ váy này rất hợp với cô, cô đi theo tôi vào phòng thay đồ nhé."

Thợ trang điểm cầm chiếc váy cho cô, rồi dẫn cô vào phòng thay đồ rộng rãi:

"Nếu cô cần giúp đỡ gì thì xin hãy gọi cho tôi."

"Cám ơn!"

Tô Cẩm Hoan sờ vào bộ váy xa hoa đắt tiền này có chút hưng phấn. Có lẽ cô là một đại tiểu thư giản dị nhất, nên cô rất nóng lòng muốn mặc bộ váy này vào. Nhưng dây kéo của chiếc váy ở phía sau lưng cô, khiến tay cô không thể với tới được, cô có chút ngượng ngùng nói:

"Tôi không kéo được dây khóa phía sau váy, cô giúp tôi kéo khóa lại với."

Không có ai trả lời, chỉ thấy cánh cửa phòng thay đồ khẽ mở ra, một bóng người cao lớn bước vào, lòng bàn tay nóng bỏng như muốn đốt cháy mọi thứ, nhẹ nhàng ấn vào đôi vai mảnh khảnh của cô, một tiếng “rít” vang lên, dây kéo sau lưng đã được kéo lên.

Mùi hương nam tính pha chút thuốc lá vương vấn mạnh mẽ và bá đạo trong hơi thở cô. Mùi hương quen thuộc này...

Tô Cẩm Hoan thở hổn hển, nhanh chóng xoay người lại, ánh nhìn rơi vào trong đôi mắt đen sâu thẳm như giếng cổ ngàn năm của người đàn ông:

“Anh…”

Cô hoảng sợ lùi lại một bước, nhưng lại vô tình giẫm phải mép váy, cả cơ thể bỗng chốc mất đi thăng bằng và ngả người ra sau.

Cánh tay mạnh mẽ của Hoắc Liệt Trần nhanh chóng ôm lấy eo cô và dễ dàng kéo cô lại.

"A..."

Tô Cẩm Hoan khe khẽ kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại nhào vào trong vòng tay rắn chắc rộng rãi của người đàn ông, cảm giác mạnh mẽ ẩn giấu khiến cô đỏ mặt xấu hổ, nhanh chóng đưa tay ấn vào ngực anh, cố gắng đẩy ra nhưng lại bị cánh tay của anh ôm chặt, nó bá đạo và mạnh mẽ đến mức cô không thể thoát ra được.