Chương 3

Trận đấu tập tiếp theo đã bắt đầu, nhưng hai học viên đứng trên sân khấu đều bị khán giả phớt lờ.

Hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời không biết có nên động thủ hay không.

Nói thật, bọn họ cũng chưa phục hồi tinh thần lại, ván vừa rồi bị cái quái gì vậy?

Lý Chùy mặc dù hơi cùi bắp, nhưng tốt xấu gì cũng là thiên phú cấp B, cũng không đến mức bị cái hàng xếp chót chưa thức tỉnh cho một kích miểu sát chứ.

-

Lăng Ý tỉnh lại trong một căn phòng tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật.

Cô xuyên, từ vùng đất hoang đổ nát của ngày tận thế đến một kỷ nguyên công nghệ cao hoàn toàn mới.

Lăng Ý đứng dậy từ trong khoang trò chơi, nhìn thế giới kỳ quái bên ngoài qua cửa sổ sát trần bằng lớp kính thủy tinh kia.

Nhà cao tầng san sát như rừng cây, máy bay không người lái di chuyển với tốc độ cao và ánh đèn neon vô cùng rực rỡ vào ban ngày, quảng cáo trên tùng chiếc màn hình lớn đang háo hức quảng bá một trò chơi 3D.

[Phế thổ – Tái khởi động]

Mời bạn trải nghiệm cuộc sống thứ hai.

Trên màn hình quảng cáo chuyển sang một cảnh tượng trong [Phế thổ – Tái khởi động] - - Khu ô nhiễm tối tăm ẩm ướt, dị chủng gầm rú điên cuồng, còn có một “Người chơi” vũ trang đầy đủ chiến đấu với nó.

Phía dưới màn hình có những dòng chữ giải thích, Lăng Ý không cần đọc chúng thì trong đầu cô cũng đã hiện ra tọa độ của khu ô nhiễm, số lượng dị chủng cùng với phương thức tấn công và điểm yếu của nó...

Những thứ này cô đều rất quen thuộc, quen đến mức khiến người ta bực mình.

Mẹ nó âm hồn bất tán ghê, cô xuyên cũng xuyên qua luôn rồi, thế mà vẫn nhìn thấy mấy cái thứ giẻ rách này.

Lăng Ý chớ hề có hứng thú đối với cái trò chơi rất giống với thế giới cũ của mình này, cô chỉ muốn đi ra ngoài nhìn xem một chút.

Nơi này là một căn hộ đơn, hành lang đã được dọn dẹp sạch sẽ, mỗi phòng không cách xa nhau nhưng hiệu quả cách âm rất tốt, không nghe được động tĩnh trong phòng.

Đừng nói là cả đám đang chơi game hết đó chứ?

Cái thế giới tương lai này, cũng quá là dở hơi.

Lăng Ý đi theo đèn báo an toàn ra khỏi chung cư, tòa chung cư rộng hơn cô tưởng tượng, với đầy đủ tiện ích công cộng, còn có một khu vườn nhỏ giống như một lâu đài trên không.

Cuối vườn hoa nhỏ là cửa chính của tòa nhà chung cư, bên ngoài là một dãy xe bay.

Điều này tương tự như những chiếc taxi không người lái thời xưa, muốn đi đâu chỉ cần quét mã QR là được.

Trên cửa cái xe bay xuất hiện một dòng chữ: “Chào mừng bạn đến sử dụng xe bay Lam Tinh, sản phẩm của tập đoàn Tống thị, sự lựa chọn tốt nhất cho chuyến đi của bạn, xin hỏi bạn có muốn thuê hay không?”

Lăng Ý: “Có.”

Dòng chữ trên màn hình thay đổi: “Phí bắt đầu là 1000 điểm tín dụng, vui lòng thanh toán.”

Lăng Ý: “...?”

Cô chăm chú nhìn đi nhìn lại, xác định mình không đếm sai số 0.

1000 điểm tín dụng?

Lăng Ý bấm vào thiết bị liên lạc của mình và kiểm tra “Ví tiền” –

Số dư: 700 điểm tín dụng.

Cô thế mà nghèo đến mức ngay cả phí đi taxi cũng không trả nổi?

Lăng đang chìm trong suy tư, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ phía sau, giác quan của cô vẫn nhạy bén như trước, thân thể thoáng lui về phía sau, xoay người nhìn qua.

Chỉ thấy dưới ánh đèn neon chói mắt, một bóng người cao gầy chạy tới.

Ánh sáng hắt vào người nọ, chiếu sáng mái tóc ngắn uốn xoăn kia, mái tóc đen bóng, nước da tái nhợt, khi cậu quay đầu lại, đôi tai xinh đẹp của cậu lộ ra một chiếc khuyên tai đính hồng ngọc trên vành tai sạch sẽ, tỏa sáng dưới ánh mặt trời chói chang.

Thật xinh đẹp.

Lăng Ý chớp mắt mấy cái, cô thích những thứ đẹp mắt.

Thiếu niên tóc đen dường như đang trốn tránh cái gì đó, khi cậu nhìn thấy Lăng Ý thì lập tức nói: “Giúp tôi với.”

Lăng Ý: “...”

Nói thật, cô là người sợ rắc rối, nhất là loại người và chuyện vừa nhìn đã biết là phiền phức lớn này, từ trước đến nay cô tránh còn không kịp.

Chàng trai tóc đen nhìn cô không chớp mắt, trong đôi mắt đen phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ xa xa, mỹ lệ như không gian sâu thẳm của vũ trụ.

Ừm, thật sự rất đẹp trai, Lăng Ý mủi lòng, cô hỏi cậu: "Có tiền không?”

Thiếu niên tóc đen lập tức nói: “Có.”

Lăng Ý duỗi ra một ngón tay, thản nhiên nói một con số.

Có một tiếng ting nhẹ.

Quang não của Lăng Ý vang lên lời nhắc nhở: “XY đã chuyển khoản cho bạn 10 vạn điểm tín dụng, có nhận không?”

Lăng Ý nhanh chóng nhấp vào đồng ý, trên mặt hiện lên một nụ cười tươi: “Chào ông chủ nhé, mật danh của tôi là Số 1, xin hỏi cậu cần trợ giúp gì?”