Chương 12

Trước khi xuống xe, cuối cùng cô cũng hỏi vấn đề mà mình suy nghĩ nãy giờ.

“Anh đang đuổi theo tôi à?” Cô hỏi thẳng.

Daniel trầm tư nhìn cô, sau đó trả lời: "Ừ!"

"Không khó nhìn ra." Hạ An có rất nhiều người theo đuổi, nhìn thấy đủ loại chiêu trò, huống chi đâu có ai rảnh đến mức đi lấy lòng một người xa lạ.

Đột nhiên, hắn tiến lại gần, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ làn da trắng như tuyết không tì vết, hàng mi thon dài, chóp mũi nhỏ của cô, còn có đôi môi gần trong gang tấc kia nữa, nhìn rất mềm mại

Chắc là nó ngon lắm, hắn nghĩ.

“Tôi thấy cô cũng rất thích tôi.” Giọng nói trầm thấp gợi cảm mê hoặc cô: “Không phải sao?”

“Tự luyến.” Hạ An hừ lạnh một tiếng, quay đầu tránh ánh mắt của hắn.

"Tôi có phải người tự luyến không," Hắn giơ tay nhéo cằm cô: “Sau này chúng ta còn nhiều thời gian để thảo luận." Nói xong, hắn hôn lên làn da mềm mại mà mình hằng mong ước.

Rất nhẹ nhàng. Không hề có ý định thâm nhập vào bên trong.

Nụ hôn này khiến Hạ An quên đi sự đấu tranh của mình, khiến cô có cảm giác thứ hắn hôn chính là trái tim cô.

Chỉ nếm một chút rồi dừng lại, Daniel buông cô ra, liếʍ khóe miệng một cách khiêu gợi, dường như vẫn chưa thỏa mãn, hắn nhìn người phụ nữ có khuôn mặt đỏ bừng, nói lên suy nghĩ của mình: "Ngon hơn tôi tưởng."

Mặt Hạ An càng đỏ hơn, cô tức giận để lại một câu “đồ lưu manh”, sau đó vội vàng chạy mất.

Không lâu sau, cô nhận được tin nhắn từ số lạ, nói rằng sáng mai hắn sẽ đợi ở dưới để đưa cô đến trường.

Cô liếc nhìn rồi xóa đi, trong lòng nảy lên một suy nghĩ: sự ân cần này có thể kéo dài trong bao lâu đây?

Tuy nhiên, sự quan tâm này kéo dài suốt một tuần, nếu không rảnh, hắn sẽ bảo tài xế đón cô, nhưng đa phần vẫn là hắn tự mình đưa đón, tìm mọi cách để cô lên xe. Đi học, đi làm, về nhà, không bao giờ trễ giờ.

Hạ An từ đó trở thành kẻ ăn một cô gái “ăn chơi” có tiếng trong trường, số lượng nam sinh theo đuổi cô nháy mắt giảm một phần ba, còn các bạn nữ thì nhìn cô với ánh mắt ghen tị hâm mộ.

Phản ứng của Daisy thậm chí còn dễ đoán hơn: ngạc nhiên, ngạc nhiên, vẫn ngạc nhiên. Cô ấy nói mình chưa bao giờ thấy Daniel trong dáng vẻ này.

Đúng, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy hắn cũng sẽ lao vào như sói đói, ngoại trừ Hạ An có phúc không biết hưởng, vẫn sống chết chống đỡ.

Khát vọng chinh phục. Cô chợt nghĩ có lẽ đó là khát vọng chinh phục của Daniel, hiếm có người phụ nữ nhìn thấy hắn mà không nhào tới, cho nên hắn cảm thấy kỳ lạ, muốn thuần phục cô.

Nếu giả vờ thuận theo, có thể sau một thời gian sau hắn sẽ chán. Nhưng cô sợ làm giả hóa thật, quá nguy hiểm

Daniel giống như ma túy, có sức hấp dẫn chết người đối với cô, một khi rơi vào bẫy của hắn, có thể cô sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.