Chương 242: Vấn Tội

Lưu Bá An cẩn thận kiểm tra lại thi thể cứng ngắc của tên điệp vụ, một thành viên thuộc biên chế Bạch Long Bang được lão cài cắm vào Thiên Bích từ năm trước. Thấy không còn biểu hiện gì bất thường, lão liền thu lấy viên đá nhỏ từ trong tay tên kia, dùng thuật sưu hồn nhưng chẳng mấy tác dụng với người đã chết, sau đó thở dài tiếc nuối rồi sử dụng hỏa cầu thiêu đốt đi cái xác vô hồn.

Đợi cho đoàn tro bụi phiêu tán hết trong không khí, Lưu bang chủ lại quay sang Tây Môn Thạch chất vấn:

- Thuật lại toàn bộ sự việc kể từ khi ngươi gặp hắn, trước khi trở về Bạch Long đảo hắn còn nói những gì? Tất cả đều là rất quan trọng, sai một li là đi ngàn dặm…

Trước thái độ căng thẳng của lão bang chủ, Tây Môn mặc dù đã ở cảnh giới đại linh sư viên mãn với định lực cực cao nhưng vẫn tỏ ra khẩn trương, mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán và thái dương:

- Bang chủ…! Theo như sắp xếp của người, tiểu nhân vẫn một mực ẩn thân theo dõi mọi động tĩnh bên ngoài của đám người Thiên Bích Bang, lại là hết sức cẩn thận canh chừng cho tên điệp vụ xấu số. nửa tuần trăng trước, gã Huyền Tử kia phản hồi đảo, rồi bỗng dưng huy động gần như toàn bộ quân lực tập trung lên Cát Hải đảo, bố trí bẫy rập và tầng lớp phòng ngự dày đặc quanh đảo, mọi thông tin rò rỉ ra bên ngoài đều bị chúng dùng thủ đoạn bưng bít. Nhưng theo như vài nguồn đáng tin cậy, Thiên Bích Bang đã phát hiện ra mỏ linh tài quý hiếm, và chúng đang cố gắng đánh nhanh rút gọn, tránh tình trạng bị các thế lực lớn nhòm ngó.

Cả ba tên thiên sư không hẹn cùng nhíu mày biểu hiện các sắc thái cảm xúc. Nuốt một hơi thanh khí, Tây Môn Thạch lại tiếp tục:

- Ngày hôm nay, tên điệp vụ kia truyền tin hẹn gặp tiểu nhân, nói là đã phát hiện ra manh mối quan trọng, tiểu nhân lập tức chạy tới điểm hẹn, thấy hắn đang bị ba tên thượng linh sư của Thiên Bích vây gϊếŧ, thương thế thực sự rất thảm liệt. Tiểu nhân lập tức ra tay ứng cứu, diệt sát cả ba tên, không may là chúng đã thả ra pháo sáng cầu viện binh, tiểu nhân thấy vậy không dám nấm lá lâu, liền đưa điệp vụ chạy một mạch về Bạch Long. Trên đường về, hắn cũng đưa ra được vài thông tin quan trọng. Thứ nhất, Mẫu Đơn Hội cũng tham gia vào việc này, thậm chí còn điều động thêm nhân thủ hỗ trợ, tất cả đều giả trang làm người của Thiên Bích. Thứ hai, dường như loại linh khoáng mà chúng đang khai thác tại Cát Hải rất ư là trân quý, đã tuyệt tích tại Loạn Hải cả vạn năm rồi. Thứ ba, tại sao bọn chúng phải làm bí mật và khẩn trương? Bởi thông tin đã bị Hải Sa Bang biết được, nếu như cả Bạch Long và Hải Sa cùng động binh, khẳng định Tây Bắc Khu sẽ gây nên một trường hỗn loạn, chưa biết chừng Thiên Bích còn bị xóa sổ khỏi bản đồ vùng này…

Ngần ngừ chừng ba nhịp thở, Tây Môn tiếp tục:

- Vào thời điểm vài ngày trước, tiểu nhân lén bắt cóc hai tên bang chúng Thiên Bích để sưu hồn. Kết quả không như mong muốn, mọi thông tin hữu ích đều bị bưng bít đến cùng cực. Giờ chỉ còn cách bắt sống đám đại linh sư chủ chốt…

Sau khi nghe Tây Môn Thạch trình bày, Lưu Bá An ngồi xuống ghế trầm tư một đoạn thời gian, sau đó đưa ánh mắt đầy ngụ ý với hai nữ thiên sư:

- Nhị vị thấy thế nào? Mời cho ý kiến!

Phó bang chủ Thiên Kỳ Nhan là người lên tiếng trước:

- Thiên Bích Bang vài năm gần đây thực là đang quật khởi, dần trở thành một thế lực đáng để quan ngại. Nhân cơ hội này, chúng ta nên đánh thẳng vào Cát Hải, một mẻ hốt chọn đám đầu sỏ, âu cũng là một cách ngăn ngừa hậu họa... Mỏ Huyền Thạch kia sớm muộn cũng bị các thế lực trong ngoài Tây Bắc Khu xâu xé, dành được kiềm kiểm soát và khai thác sớm ngày nào hay ngày đó, đừng để chậm chân hơn Hải Sa Bang.

Họ Lưu đưa ánh mắt đầy hồ nghi về phía vị phó bang:

- Xét về địa lí thì Bạch Long ta có lợi thế hơn rất nhiều so với Tiềm Long đảo, nhưng e là đã trễ… có lẽ lúc này lão quái Trương Tiểu Thuần đang đại náo Cát Hải rồi cũng nên!

Dung Hà vốn im lặng từ đầu, nghe đến đây chợt đưa ra quan ngại:

- Chỉ một khối Huyền Thạch nhỏ bé thôi chưa nói lên điều gì, liệu đây có phải là một cái bẫy? Tiểu tử mặt sẹo kia dẫu thuộc lớp hậu nhân, nhưng những gì mà hắn thể hiện ra trong ‘Đoạt Địa Đại Hội’ đã đủ chứng minh, hắn là một kẻ giảo hoạt và quỷ quyệt. Bản nương vẫn là phải cảnh tỉnh nhị vị, chúng ta cần hết sức tỉnh táo, tránh rơi vào cảnh lật thuyền trong mương, vạn kiếp bất phục!



Lưu Bá An vẫn giữ nét hoài nghi trên khuôn mặt, phóng tầm mắt ra mặt hồ trong xanh tự tiếu phi tiếu:

- Bẫy rập!? Hắc… cũng có thể! Nhưng ‘đám gia hỏa’ này định đánh chủ ý vào ai? Mục đích của chúng là gì?

Nhị nữ cùng nhìn nhau không nói lên lời, quả thực họ không thể đưa ra một lời biện giải hoàn hảo cho tình huống này. Mặc kệ đám Thiên Bích muốn dở trò quỷ gì, hấp lực đến từ Huyền Thạch vô cùng lớn. Nếu như đây chỉ là một trò hề, vậy chuyện tiêu diệt đến tận gốc rễ Thiên Bích Bang cũng là một việc đáng làm. Không hẹn mà Kỳ Nhan và Dung Hà đều hướng tới lão già họ Lưu chờ đợi.

Chợt một vệt sáng từ xa phá không mà đến, Lưu Bá An chẳng chút phòng bị, trực tiếp vươn trảo thủ ra chụp lấy, đưa lên ấn đường thu thập dữ liệu. Nhị nữ nín thở dõi theo từng cử chỉ và sắc thái trên mặt lão, nhưng với một vị tiểu thiên sư lọc lõi như Lưu, làm sao họ có thể nhìn ra được biểu cảm của lão.

Tính toán của Lưu bang chủ chẳng khác mấy so với hai vị tiên tử đối diện, lại là thông tin từ Hải Sa Bang mới đưa về, lão đã tỏ ra khẩn trương rồi, liền lập tức hạ lệnh:

- Hải Sa đã có động tĩnh rồi, đích thân Trương Tiểu Thuần xuất mã, cũng chia lực lượng làm hai lộ hướng về vùng này, chúng ta phải hành động gấp thôi… trước khi đám Hải Sa kịp đến! Thượng tầng Thiên Bích Bang chắc chắn đã tập trung tại đảo Cát Hải, ba lão già chúng ta cùng qua đó một chuyến, lật tung nó lên để xem mấy con chuột kia dấu diếm bí mật gì…?

Dừng một hơi, họ Lưu quay sang Tây Môn Thạch chỉ thị:

- Ngươi lập tức trở lại trung tâm, điều động hai phần ba lực lượng, chia làm hai lộ, một tiến thẳng Cát Hải tiếp ứng bọn lão phu, một vòng qua Thiên Bích đảo… diệt toàn bộ không tha cho bất cứ kẻ nào.

Dung Hà đứng lên thủ lễ:

- Lưu bang chủ! Nhân thủ tại Bảo Xuân Phường vẫn còn dư ra một ít, có cần thϊếp thân điều động?

Đến kẻ bại não cũng hiểu, Dung Hà đang tính đến việc góp quân, dựa hơi Bạch Long Bang mà dây máu ăn phần. Lưu Bá An cười cười đầy ẩn ý:

- Nếu như đạo hữu không kiêng kị Mẫu Đơn Hội!

- Đã ở dưới trướng Bạch Long Bang, được hưởng ân điển của Bạch Long, thϊếp đây nào dám sinh hai lòng. Việc cung ứng nhân thủ để giải quyết nhanh gọn chiến dịch này là điều cần thiết, chuyện của Mẫu Đơn rồi sau phân xử…! - Dung Hà làm như thể đang mang ấm ức trong lòng.

Bảo Xuân Phường là một phương chư hầu đắc lực của Bạch Long kể từ vài trăm năm trở lại đây, những đóng góp của Dung Hà nãi nãi cũng không phải là nhỏ, việc để cho Bảo Xuân tham gia vào chiến dịch cũng chẳng phải là vấn đề khó khăn, Lưu Bá An giơ ngón cái khích lệ:

- Vậy Dung Hà nàng liền lập tức điều động nhân thủ đánh tới Cát Hải, hai nhà Bạch Long và Bảo Xuân có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, phen này quyết xóa sổ Thiên Bích Bang khỏi bản đồ Tây Bắc Khu. Thời gian không còn nhiều, nhị vị theo lão phu đi Cát Hải một chuyến nào!

Nói rồi họ Lưu hóa ra vệt kinh hồng rời khỏi thủy đình, Thiên Kỳ Nhan và Dung Hà lập tức bay theo, Tây Môn Thạch cũng rời đi, nhưng theo một hướng khác, đương nhiên là quay trở lại trung tâm Bạch Long đảo điều động nhân thủ rồi.





Bầu trời đêm trên biển thật lung linh huyền ảo, vầng nguyệt lượng tròn vành vạnh như một quả cầu bạc, phủ thứ ánh sáng trong vắt xuống mặt biển yên bình, từng dải mây mỏng tang lững lờ trôi ngang chẳng thể cản nổi ánh sáng ma mị mà nguyệt lượng buông xuống.

Cát Hải đảo nhìn từ xa hệt như một cái pháo đài u ám, xù xì góc cạnh, nếu như không muốn nói đến hình ảnh một cái nhà lao u ám. Từng đoàn tu sĩ lầm lũi phi hành qua lại tuần tra, không một thứ âm thanh nào phát ra, ngoài tiếng rì rào sóng biển xô lên ghềnh đá.

Ba người Lưu Bá An huyền phù trên không trung cách Cát Hải hơn trăm dặm, linh áp thả ra tự nhiên không có dấu diếm, ở khoảng cách này thì đến cả đại linh sư cũng có thể cảm ứng được. Rất nhanh, Cát Hải đã có động thái, toàn bộ đảo chính lập tức được bao phủ trong một quầng lam quang mờ ảo, bên trong còn nhấp nhá đủ loại ánh sáng đa sắc, hẳn là mọi cơ quan và cấm chế phòng bị đã được kích hoạt rồi.

Lưu Bang Chủ vẫn giữ thái độ điềm đạm, nhàn nhạt truyền âm cho hai vị nữ thiên sư:

“Khoảng cách từ Tiềm Long đảo đến đây là rất xa, Trương Tiểu Thuần muốn nhanh cũng mất ít nhất nửa ngày. Khi đó… hắc, có lẽ mọi việc đã an bài. Nhị vị cũng cảm ứng được rồi đấy, trên đảo đúng là đang có một con giao long hóa hình kì ẩn nấp, khá khó chơi… yêu này để lão phu hàng phục. Cấm chế và đám đại linh sư còn lại, phiền nhị vị tiên tử xử lí!

Thiên Kỳ Nhan và Dung Hà cùng gật đầu, lập tức phi hành theo Lưu lão áp sát Cát Hải đảo. Khi khoảng cách chỉ còn năm mươi dặm, chợt một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, ngay sau đó là giọng nói trầm ổn vang vọng giữa biển khơi mênh mông:

- Đảo này đã có chủ, mời ba vị đạo hữu rời đi cho… tiến thêm một bước, bản tọa liền coi đây là hành vi ăn cướp thô bạo không thể tha thứ.

Lưu Bá An vốn là địa đầu xà Tây Bắc Khu, đồ bang diệt phái dẫu không đến một trăm thì cũng chín chục rồi, há lại phải kiêng kị trước một tên đại yêu cùng cấp độ, lão chỉ cười gằn đáp lời:

- Haha…Đạo hữu chạy ra từ lỗ nào mà khẩu khí lớn vậy? Thiên Bích Đảo dám đả thương người bang ta, hôm nay lão phu thay mặt Bạch Long Bang đến đây vấn tội… thế nào?

Cùng với lời nói, uy áp của Lưu Bá An được thả ra triệt để, một vài tên thượng linh sư thủ vệ trên đảo đã ngã quỵ, khóe miệng rỉ máu tươi.

Giao long ẩn nấp trên đảo cũng thả ra linh áp hòng phá giải áp lực từ Lưu bang chủ, cũng coi như giảm áp lực cho đám tu sĩ đê giai trên đảo. Dẫu có vẻ đuối hơn linh áp của họ Lưu, nhưng vẫn có thể ngạnh kháng mà không rơi xuống thế hạ phong.

Lưu Bá An là kẻ giảo hoạt, không vì một chiêu thăm dò mà khinh thường đối thủ, rất có thể con giao long kia cố tình làm vậy, muốn dụ lão rơi vào bẫy rập, lão liền thu lại linh áp, hướng đến trung tâm đảo thay đổi thái độ:

- Vị đạo hữu này thật cố chấp, lão phu đến đây mục đích chính là giải quyết khúc mắc giữa hai nhà, tránh những chuyện hiểu lầm không đáng có… nếu như nể mặt Lưu mỗ, có thể xuất hiện cùng đàm đạo đôi câu!

Giao Long chỉ cười khẩy trước sự lật lọng đến thô thiển của Lưu bang chủ:

- Hắc, bản tọa thân thể xấu xí, xuất hiện trước đám đông sẽ khiến nhị vị tiên nữ đây kinh sợ, vẫn là mời chư vị rời gót… vài ngày nữa Thiên Bích ta sẽ mang lễ vật đến tận cửa tạ lỗi!

Hết Chương 142