Chương 41: Thực vi diệu... (hơi H)

“Ô ô… Ân… Không cần…” thanh âm mềm mại Lạc Nhan Vũ lại tràn ngập sự bất lực, nơi đó không thể đi vào…

Nếu đi vào, nàng cảm thấy chính mình sẽ chết, cho dù là một ngón tay cũng không thể…

Nhưng mà, hậu huyệt căn bản không cần dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt, sớm tại thời điểm cao trào, đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra đã lộng ướt nơi này, ngón trỏ liền một cái liền hoàn toàn đi vào. Lạc Nhan Vũ đau đến cắn chặt khớp hàm, nàng còn ở trong vòng cao trào, nhưng vì hậu huyệt đồng thời bị lấp đầy nên tựa hồ thời gian cao trào cũng lâu hơn một lúc....

“Hảo khẩn!” Sở Diêm Đình nhịn không được tán thưởng, vốn định trừng phạt tiểu nữ nhân này một chút, không nghĩ tới làm vậy tiểu nữ phía dưới lại trở nên càng thoải mái…

Ngón trỏ khấu lộng hậu huyệt nội nhục bích, thậm chí cách một lớp thịt mỏng, Sở Diêm Đình có thể cảm giác được dươиɠ ѵậŧ chính mình ở bên trong tiểu huyệt.

“Ô ô ô…” Lạc Nhan Vũ trực tiếp khóc thành lệ nhân nhi, nàng đau quá, nhưng là đau trung lại bởi vì tiểu huyệt truyền thượng thoải mái trở nên không như vậy đau, nàng chỉ có thể chảy ra hai hàng nước mắt…

Sở Diêm Đình hai bút cùng vẽ, ngón tay cùng dươиɠ ѵậŧ cùng nhau đưa đẩy lên.

- Tiểu huyệt Vũ Vũ thật khẩn! Giỏi quá!

Thanh âm trầm thấp khàn khàn vừa phát ra. Sở Diêm Đình liền rút ngón tay ra, dươиɠ ѵậŧ trực tiếp thô hai vòng, xúc động bắn tinh nảy lên trong lòng, hắn bắt lấy eo Lạc Nhan Vũ, điên cuồng thao nhập, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng từ mã mắt trực tiếp phun vào nơi sâu nhất của nộn huyệt…

Lạc Nhan Vũ khóc càng lúc càng lớn, nàng cả người đều run lên bần bật, nàng hoàn toàn vô tâm tư tự hỏi chuyện khác, thân thể thành thật này mỗi một lần đều sẽ đem nàng bán đứng triệt để…

Dươиɠ ѵậŧ mềm hoá đi xuống chỉ còn chừa một cái đại qυყ đầυ nhét ở trong tiểu nộn huyệt. Sau đó, Sở Diêm Đình lui một chút, đem nguyên cây dươиɠ ѵậŧ rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vừa bắn vào tiểu huyệt trực tiếp chảy ra, đọng lại trên sàn nhà…

Vài ngày sau.

Trong phòng tắm.

Lạc Nhan Vũ mệt đến hoàn toàn không đứng dậy nổi. Nàng bị Sở Diêm Đình ôm phòng tắm, bồn tắm đã được mở sẵn nước ấm, Sở Diêm Đình thật cẩn thận đem nàng thả xuống. Mấy ngày nay, cuộc sống của Lạc Nhan Vũ không tốt lên mấy. Một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ trừ bỏ lúc nàng ngủ, mỗi một giây nàng đều có thể nhìn thấy Sở Diêm Đình. Trước kia quan hệ cũng chưa đến mức như bây giờ, nàng tốt xấu gì cũng còn có thể về nhà. Nhưng hiện tại toàn thế giới đều cho rằng nàng đã chết, nàng trừ bỏ ngoan ngoãn đãi ở chỗ này, căn bản đều không thể ra khỏi cánh cửa này.

Ngâm mình trong nước ấm, Lạc Nhan Vũ nhắm mắt lại. Mấy ngày nay nàng thấy TV đưa tin, tình huống trong nhà xác thực là đã không xong, ba mẹ cùng tỷ tỷ hẳn là từ thiên đường trực tiếp rơi xuống địa ngục, tâm nàng rất đau, rất muốn đi xem bọn họ, nhưng nàng lại không dám, Sở Diêm Đình ở đây, có thể nói 24 giờ nàng với hắn không khác gì hình với bóng…

Ngược lại, gần đây tâm tình của Sở Diêm Đình rất tốt, khí sắc những ngày này so với lúc trước phải nói là khác nhau một trời một vực. Hắn vuốt ve thân thể mềm mại của Lạc Nhan Vũ, nháy mắt, hắn cũng chui vào bồn tắm...

Lạc Nhan Vũ không có phản ứng dường như đã thành thói quen, hướng bên cạnh cọ cọ, theo sau, Sở Diêm Đình đem nàng kéo tới, làm nàng ngồi trên cơ bụng hiện rõ tám múi của hắn thượng.

- Vũ Vũ không vui sao?

Sở Diêm Đình nhìn biểu tình không mấy vui vẻ trên mặt tiểu mỹ nhân này, nhịn không được mở miệng hỏi một câu.

- Diêm Đình, ngươi không cần đi làm sao?

Ngắn ngủn mấy ngày, Lạc Nhan Vũ từ lúc bắt đầu cũng không kêu hắn, về sau lại kêu hắn là Sở tiên sinh, giờ đây lại trực tiếp gọi tên hắn. Mọi thứ trôi quá nhanh, chỉ sợ một nhân tài như Sở Diêm Đình cũng không phát hiện ra điều đặc biệt này...

Bàn tay hư hỏng của nam nhân không an phận mà đem đặt lên mông nàng. Mấy ngày nay ngày ngày đêm đêm quan sát, hắn biết, mỗi một lần thao tiểu nữ nhân đến lúc sắp tới thời điểm cao trào, liền rút ra dươиɠ ѵậŧ, tiểu nữ nhân sẽ khó chịu mà hoàn toàn nghe theo lời hắn tùy ý bài bố, quả thực thú vị cực kỳ!

Nghe câu trả lời của nàng, Sở Diêm Đình cưng chiều xoa xoa mái tóc nàng.

- Bồi Vũ Vũ là chuyện quan trọng nhất.

Trong lòng Lạc Nhan Vũ nhất thời sinh ra một trận gợn sóng, nàng không nghĩ tới người nam nhân này lại sẽ trả lời như vậy. Mấy ngày nay mỗi một ngày Sở Diêm Đình đều sẽ uy nàng ăn cơm, uy nàng ăn cơm liền tính, quá phận chính là, chỉ cần hắn ở, nàng cơ hồ giống như một người tàn tật, vô luận đi chỗ nào đều là hắn ôm đi…

Cảm giác này thực vi diệu.

Editor: Cố gắng viết xong bộ này trước Tết. Hehe 😆😆😆