Chương 42: Gặp lại Lạc Yên Y...

Lạc Nhan Vũ mang theo khí vị làm nũng nói.

- Ta muốn ra ngoài. Ở đây quá buồn chán … Ta cảm thấy ta sẽ điên mất…

- Muốn đi đâu?

- Đi đâu đều được… Mang ta ra ngoài đi dạo liền hảo…

Tuy nó thế, Lạc Nhan Vũ lại không quá trông cậy vào việc Sở Diêm Đình sẽ cho mình ra cửa, nàng chỉ là muốn nên nói ra thôi...

Nhưng mà –

- Được!

Nam nhân cơ hồ một lời liền trực tiếp đáp ứng.

“Thật sự?” trong mắt Lạc Nhan Vũ lập tức tràn đầy vui vẻ, nàng khônh chút để ý mà trực tiếp ngồi lên trên người hắn.

- Thật sự.

Lạc Nhan Vũ trên mặt lộ ra một cái cười nhạt, Sở Diêm Đình đáp ứng cũng quá nhanh.

Làm nàng có chút khó mà tin được.

Ở trong phòng tắm sửa soạn một chút, Lạc Nhan Vũ thay váy liền áo, kéo lấy cánh tay Sở Diêm Đình, khó được ra cửa, nàng không nghĩ để hắn ôm ra cửa…

Tại bãi đỗ xe.

Chiếc Rolls-Royce màu đen vững vàng ngừng lại, trên cửa xuống dưới tuấn nam mỹ nhân, nam nhân tinh thần phấn chấn, bước thon dài đùi triều đi đến vị trí ghế phụ.

Mở ra, tiểu nữ nhân bên trong thuộc thế đi ra.

Làn da nàng trắng lại nộn lại tế, mấy ngày nay được tϊиɧ ɖϊ©h͙ liên tục tưới lên khiến nàng trở nên càng ngày càng có hương vị nữ nhân.

Đi ra khỏu tầng hầm, Lạc Nhan Vũ đứng bên Sở Diêm Đình. Tuy không muốn thừa nhận nhưng nàng tựa hồ đã hoàn toàn bị Sở Diêm Đình thu phục. Trước còn không muốn tin nhưng thân thể lại hoàn toàn bán đứng nàng.

- Diêm Đình, ta muốn ăn cái kia.

Lạc nhan vũ chỉ chỉ cửa hàng nhỏ bán bạch tuộc bên cạnh. Liên tục ở Sở gia ăn một đống đồ bổ, không cơm thì đều là thịt heo, nàng đã ăn những thứ đó đến ngán...

Lúc này Sở Diêm Đình bỗng ngoan ngoãn để Lạc Nhan Vũ lôi kéo triều đến bên kia. Hắn kỳ thật cũng không muốn mang nàng ra cửa. Hắn muốn đem nàng giấu đi, tốt nhất nếu có thể thì giấu cả đời.



Cả một buổi chiều đi dạo một hồi Thương thành.

Lạc Nhan Vũ cùng Sở Diêm Đình liền muốn trở về nhà.

Nhưng hai người mới vừa đi đến bãi đỗ xe, đột nhiên một nữ nhân từ góc nào đó vọt ra.

Lạc Nhan Vũ nhìn Lạc Yên Y tiều tụy bất kham trước mắt, trong lòng run lên một cái, miệng mới vừa mở ra, một chữ ‘ tỷ ’ còn chưa kịp nói.

Lạc Yên Y đã nâng lên tay liền tưởng triều trên mặt nàng tát một cái. Nhưng xui là, liền ở tay chưa kịp rơi xuống Sở Diêm Đình đã bắt được.

- Lạc tiểu thư, thỉnh ngươi chú ý thân phận.

Lạc Yên Y ngốc lăng tại chỗ, nàng nhìn Sở Diêm Đình.

- Sở… Sở Diêm Đình, ngươi lúc trước không phải nói muốn dẫn ta đi, cưới ta sao?

- Không… Chẳng lẽ ngươi đã quên buổi tối hôm đó…

Tiếp theo, ánh mắt Lạc Yên Y dừng lại trên người Lạc Nhan Vũ.

- Lạc Nhan Vũ! Có phải ngươi câu dẫn hắn không? Ngươi rõ ràng là đã đáp ứng ta!

“Ha hả a…” Lạc Yên Y đột nhiên lại nở nụ cười, nàng ta chật vật lui về saumột bước, mang theo ánh mắt khinh thường liếc nhìn Lạc Nhan Vũ.

- Ta biết ngay là ngươi không chết. Liền tính ngươi đem ta hủy hoại ở Y thị đến không dám ngẩng đầu, hiện tại còn câu dẫn cả Sở Diêm Đình? Ha hả ha hả… Haizz ta còn tưởng ngươi thật sự yêu Cố Trạch Ngôn. Bất quá hiện tại cũng tốt, Cố Trạch Ngôn cũng cưới nữ nhân khác…