Chương 10: Khắc khẩu

Từ nhà trọ đi ra, bầu trời xanh thẳm cùng vài tiếng chim hót thanh thúy, không khí se lạnh lúc sáng sớm. Khẽ duỗi người, thở ra một ngụm bạch khí.

Một ngày mới lại bắt đầu, cũng là một cuộc khởi hành mới mẻ.

Mang khăn quàng cổ, vừa đi được hai bước, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đứng tại trước mặt anh bóp còi.

Cung Duy Diệp kinh ngạc nhìn chằm chằm chủ nhân trong xe. Phương Diễm? Cậu ta còn chưa đi mạ?

Mở cửa xe bên cạnh anh, Phương Diễm đặt tay trên tay lái, cực kỳ hảo tâm nói: “Lên xe.”

“Ân?” Gì cơ? Anh không nghe nhầm ba?

“Dù sao cũng cùng đường, tôi đưa anh về ba!”

Cung Duy Diệp ngẩng đầu nhìn bầu trời không một gợn mây, ánh sáng làm anh không mở được mắt. Hẳn sẽ không mưa ba! Chẳng lẽ hôm qua ở cả đêm trên biển bị cảm lạnh, bị sốt, nói mê sảng? Sao lại có thể tốt tính mời anh? Cung Duy Diệp nha Cung Duy Diệp, mày nhất định nghe nhầm rồi, thực sự đã già mạ?

“Uy, mau lên xe đi, đứng đờ ra đấy làm gì.” Khó có được gã một lần phát thiện tâm.

Xem ra không phải nghe nhầm, tiểu tử này hôm nay tốt đột xuất. Cung Duy Diệp hơi cúi đầu, cười nói: “Cảm tạ hảo ý của cậu, bất quá khó có được một lần tới khu du lịch, tôi muốn đi xem xem, tới trưa tôi sẽ bắt xe về, cậu về trước đi ba!” Vốn khó có được gã một lần phát thiện tâm, lại không cho nhân gia mặt mũi, anh thấy rất hổ thẹn. Nhưng vừa nhớ tới lần trước đi nhờ xe, nhớ tới ngôn ngữ ác liệt lần đó, nghĩ đây mới là quyết định sáng suốt.

Phương Diễm hơi nhíu mi, “Anh không phải đi làm mạ?” Cư nhiên nhàn hạ thoải mái như vậy.

“Hôm nay xin nghỉ.”

“Tùy anh.” Đóng cửa xe, kéo cửa sổ xe, nam nhân khởi động xe trong chớp mắt tiêu thất tại trước mặt Cung Duy Diệp.

Quay đầu, anh đi về phía tương phản. Sinh hoạt của anh thật sự buồn chán, có một lần xin nghỉ mời tiểu Phàm đi chơi lại bị từ chối, thường ngày nghỉ anh hay trốn vào chăn ngủ thẳng cẳng. Tinh thần cằn cỗi như vậy, khó trách anh không thể hiểu tư tưởng của Tử Phàm và Duy Tuyết. Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra tại rạp chiếu phim lần trước, lòng còn cảm thấy sợ hãi. Xem ra anh phải thường xuyên ra ngoài, hảo hảo tiếp cận thế giới bên ngoài thư giản chính. Trước từng thấy đồng nghiệp nhắc tới khu du lịch này, lần này thử xem đây có gì hay không, lần sau đưa Duy Tuyết tới đây chơi.

Đi một vòng khu du lịch, anh tới một nơi yên tĩnh, chỉ có cây xanh làm bạn. Phong cảnh nơi đây thật đẹp. Mùa đông tuy thiếu đi màu xanh của sự sống, có chút quạnh quẽ, nhưng chính cảm giác trữ tĩnh này làm ta càng thêm thể hội cùng lĩnh ngộ bản sắc tự nhiên cùng tinh thần nhân văn. Tĩnh tĩnh tự hỏi bản sắc anh hùng khắc trên bia đá, nhắm mắt tưởng tượng những năm đất nước còn đang chiến tranh. Nhớ trước đây từng cùng đồng sự nói đùa, nếu Nhật lại một lần nữa đánh chiếm Trung Quốc, ngươi là Hán gian chính anh hùng, đại gia lại một phen trêu chọc nhau. Ngẫm lại, chúng ta đã quen thuộc với cẩm y ngọc thực, thực sự có thể chịu đựng được khổ hình roi da cùng gậy gộc mạ? Mở mắt ra, cảm thán chính lo bò trắng răng, anh cất bước hướng tháng ngày hạnh phúc trong niên đại hòa bình.

Đi tới khu mua sắm sầm uất, trang sức cùng y vật đủ loại hấp dẫn đường nhìn khách du lịch, những ca khúc nổi tiếng không dứt bên tai, Cung Duy Diệp luôn luôn không thích những nơi ồn ào, từ rất xa nhìn lại, tiếp tục đi tới nơi kế tiếp.

Đi tới một khu phố yên tĩnh, trên đường cũng chỉ có ba, bốn người, Cung Duy Diệp nhìn đồng hồ, gần hai giờ, không biết từ lúc nào đã ra tới ngoại thành. Quên đi, ngồi một lát rồi trở về vậy.

Tại một quán cà phê lộ thiên gọi một cốc cà phê, khẽ đấm hai chân có chút đau nhức. Đi dạo phố quả mất sức, sao Tử Phàm cùng Duy Tuyết lại thích nhỉ. Nữ nhân a, thực là sinh vật khó hiểu.

Tựa vào lưng ghế một hồi, nhắm mắt dưỡng thần, tiếp thu ánh dương quang ấm áp, một chút hài lòng chảy xuôi tại trong tâm linh.

“Thình thịch” tiếng ghế bị kéo, hình như có người ngồi xuống. Di? Lẽ nào hết chỗ phải ngồi nhờ? Sai nha, vừa rồi cũng đâu có người. Cung Duy Diệp chậm rãi mở mắt.

Ánh dương quang kim sắc chiếu vào trên người nam nhân, vầng sáng nhợt nhạt như thiên sứ bao phủ khắp người gã. Nam nhân cao quý như hoàng tử đỡ má ngồi kia, đường nhìn phiêu hốt rơi vào viễn phương. Hình ảnh — đẹp quá.

“Phương Diễm?” Nhướng mi, bán giương miệng hỏi. Thiếu chút nữa bị tên kia mê hoặc.

“Ân, thật trùng hợp.” Đáp lại nhẹ nhàng như đang nói chuyện thời tiết.

“A?” một thời không phản ứng được, Cung Duy Diệp vẫn ngây ngốc hỏi, “Úc, đúng trùng hợp. Nhưng không phải cậu đã trở về mạ?” Vì sao lại gặp nhau ở đây, xe lại hỏng mạ?

Nhíu mi, mắt lé nhìn anh, tựa như anh hỏi một câu rất ngớ ngẩn. “Vốn định về, bất quá thấy anh nói cũng có đạo lý, khó có được một lần tới đây, thuận tiện đi xem thử cũng được. Ai biết lại trùng hợp thấy anh.” Phương Diễm khinh xuyết một ngụm cà phê, động tác ưu nhã tản ra khí tức quý tộc. Cung Duy Diệp tưởng, dù anh có uống cà phê một trăm năm cũng không học được khí chất cao quý này. Có người trời sinh vương giả, còn anh, chỉ có thể suốt đời bình thường.

Lý do này cũng khó tránh gượng ép ba. Khả lại không tìm ra đáp án giải thích hành vi của gã, vì vậy Cung Duy Diệp chỉ có thể ngây ngốc trả lời một tiếng, học theo dáng vẻ gã uống cà phê.

“Ùng ục…” Thanh âm không thích hợp lập tức xuất hiện giữa hai người, Cung Duy Diệp quẫn bách đỏ mặt. Thật mất mặt, chỉ để ý đi dạo mà quên không ăn trưa. An tĩnh ngồi nghỉ thì, thân thể mới rốt cuộc phát sinh thanh âm kháng nghị.

Sau khi trêu chọc vài câu, Phương Diễm gọi tới phục vụ, gọi hai chiếc bánh ngọt.

“Bánh ngọt ô mai này rất có tiếng, anh ăn thử xem.”

Một viên ô mai tinh mỹ chắc nịch trang điểm trên chiếc bánh ngọt tinh xảo, làm anh thèm rỏ rãi, đặc biệt hiện tại anh còn rất đói bụng. Cung Duy Diệp cầm dĩa, nhẹ nhàng lấy một miếng bơ, hàm tại trong miệng.

Anh có thể cảm nhận vị bơ bám vào khoang miệng cùng lưỡi đang tan chảy, sau đó truyền tới mùi sữa thơm nức, ngọt mà không ngấy có thể khiến người ăn quên ưu phiền, chìm đắm trong mê hoặc do bánh kem cao cấp mang tới.

Một ngụm nhỏ nào có thể thỏa mãn nam nhân đói bụng, Cung Duy Diệp cầm dĩa không cần hai ba miếng liền giải quyết tha, liếʍ liếʍ bơ dính trên khóe miệng, cảm thấy mỹ mãn nói: “Bánh ngọt ở đây vị đạo thật không sai, nhất là ô mai, vừa chua lại ngọt, hình như có một loại vị đạo rất đặc biệt. Tôi không thể nói rõ, nhưng ăn rất ngon.” Gật đầu như muốn nhấn mạnh câu nói.

“Ô mai ở đây đúng đặc sản của cửa hàng này, đúng lão bản làm, chắc có bí quyết gì đó. Rất nhiều người tới đây đều mua về làm quà, còn có nhiều người từ nơi khác tới chỉ để mua ô mai, vị đạo tự nhiên không giống bình thường.” Lấy một miếng bánh con để vào trong miệng, Phương Diễm không cảm thấy hứng thú muốn ăn, cả miếng bánh chỉ ăn một hai miếng, lại buông ra dĩa ăn. Chính vị cà phê đắng ngắt tương đối thích hợp gã.

“Úc, sao cậu biết?”

Liếc nhìn anh, “Trước đây đã tới.” Bạn gái trước đây của gã rất thích ô mai ở đây, cứ bắt gã đưa tới đây, nghe các nàng nhắc tới vài lần, gã cũng tựu nhớ kỹ.

Chả cần nghĩ cũng biết đúng bạn gái, Cung Duy Diệp không hề truy vấn, “Sao cậu không ăn đi.”

“Tôi không thích đồ ngọt.” Nếu không phải gã cũng đói bụng, đừng hòng gã ăn dù chỉ một miếng.

“Vậy cậu còn gọi, thật lãng phí.” Vốn trải qua những ngày khó khăn, anh không thể chấp nhận người khác lãng phí đồ ăn. Trước mặt anh là quả ô mai ngon lành kia, mềm mại mọng nước, cực kỳ mê người.

Phương Diễm nhíu mày, tức giận nhìn anh, khıêυ khí©h dùng dĩa xiên quả ô mai đưa tới trước mặt anh, “Ngại lãng phí, anh ăn a.”

Liên một giây đồng hồ suy nghĩ cũng không có, Cung Duy Diệp há mồm cắn quả ô mai trên dĩa, nhai một cách ngon lành, vui vẻ nuốt vào bụng. Ân! Rất tuyệt.

Trong nháy mắt trên mặt Phương Diễm tràn ngập kinh ngạc, nghi hoặc cùng không tin. Anh ta, anh ta — vừa làm gì?

”Uy, anh —”

”Làm sao vậy?” Mở to đôi mắt vô tội nhìn gã.

Quên đi, Phương Diễm buông dĩa ăn. Cùng anh ta tính toán những việc liên chính anh ta cũng không biết, căn bản đúng uổng phí thời gian. Vừa nghĩ tới phía trên có dính nước bọt của người kia, càng mất đi hứng thú ăn.

Anh ta thật kỳ quái. Ngoại trừ Trữ Tử Phàm ra, không hiểu anh ta còn quan tâm tới gì không nữa.

Cung Duy Diệp ngồi tại vị trí lái xe, trong tay cầm túi nhựa có chứa đông tây.

“Gì đấy?” Khởi động xe, nhấn ga, Phương Diễm lái xe, ánh mắt hướng về cái túi kia.

“Úc, tôi mua ô mai. Cậu biết đắt thế nào không, quả thực hù chết người. Bà chủ thật biết ra giá, vậy mà biết bao người tới mua. Ai, tôi cũng chỉ dám mua một chút.”

“Chính ăn a?”

“Không, mang tặng.”

?????

Thấy gã cảnh giác, Cung Duy Diệp bỗng thấy buồn cười nói: “Cậu yên tâm đi, đây không phải tặng tiểu Phàm. Tôi mua tặng một cô bé mười bảy tuổi, đồ ngon thế này, tôi muốn mua cho con bé một chút.”

Hừ, gì thế này — dạ dày đột nhiên co rút một chút, có gì đó đổ tại trong mắt, thấy anh ta hưng phấn đến vậy, gã chợt thấy khó chịu. Cảm giác mạc danh kỳ diệu này chính lần đầu tiên có. Phương Diễm thu hồi đường nhìn, tận lực yêu cầu chính chuyên chú vào việc lái xe.

“Ai, cậu muốn ăn một quả không?”

“Không ăn.”

“Đừng khách khí vậy chứ, coi như cảm ơn cậu đưa tôi về. Bất quá, tôi không mua nhiều nên cậu cũng chỉ được ăn một quả.” Cung Duy Diệp dùng tăm xiên một quả ô mai, đưa tới trước mặt gã, nụ cười cởi mở tại trong mắt Phương Diễm chợt làm gã thấy không thoải mái.

Làm gì chứ, lại nụ cười đần độn kia. Phương Diễm lườm anh một cái, không để ý tới anh, ngữ khí bất thiện nói. “Đã nói không muốn.”

“Cậu thấy ngại mạ, có gì đâu chứ, nào có luật pháp ghi nam nhân không được ăn ngọt. Chỉ cần ăn ngon nam nữ đều sẽ thích mà. Không sao, chỉ có hai chúng ở đây thôi, ăn đi.” Hảo tâm tương ô mai để tại trước mặt gã.

“Tôi không ăn!”

“Ăn đi, ăn đi, đừng khách khí.”

“Phiền quá. Tôi đã bảo không ăn.” Vung tay đẩy ra, túi ô mai đặt trên ghế rất không may rơi xuống đất.

“Cậu làm gì chứ.” Thật đáng tiếc, Duy Tuyết không có lộc ăn ô mai rồi. Tiền ơi tiền.

Thấy ngữ khí anh mang theo trách cứ, Phương Diễm giẫm lên phanh.

Thân thể đột nhiên nảy lên, Cung Duy Diệp kinh ngạc nhìn gã.

Dừng xe, Phương Diễm xoay người, sắc mặt hắng giọng nhìn anh. “Sao chứ? Không phải đúng một ít ô mai mạ, tôi đền cho anh” Từ trong túi móc ra ví tiền, lấy ra tờ một trăm nguyên ném tới phía anh. “Cầm tiền cút đi mau.” Gã lớn đến vậy còn không ai nghiêm khắc với gã, luôn là gã cao cao tại thượng mắng mỏ kẻ khác. Hơn nữa, nếu đối phương là nữ nhân như Trữ Tử Phàm nhượng gã cảm thấy hứng thú, gã còn có thể nhịn một chút. Nhưng nam nhân chất phác trước mặt gã — gã tuyệt đối bất năng tha thứ.

Tiền rơi lả tả xung quanh Cung Duy Diệp. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, liền dùng đôi mắt băng lãnh như sương nhìn thẳng vào tên kiêu căng trước mặt.

Phương Diễm khẽ cười. “Đều không phải luôn miệng nói yêu Trữ Tử Phàm mạ? Sao? Nhanh như vậy đã thay đổi? Hay là anh tìm một người dự bị, sau này không chiếm được cô ấy còn có thể cho chính một đường lui? Cung Duy Diệp, nếu anh có suy nghĩ này, vậy sớm cút khỏi cuộc chiến này cho tôi, bởi vì tối hậu anh cũng chỉ có thể là kẻ thua trận thương cảm, tôi không muốn thấy anh dáng vẻ xấu xí khuôn mặt đầy lệ ôm chân cô ấy cầu cô ấy tuyển trạch anh. Nếu không muốn thua đến thương tích đầy mình, hiện tại tựu cút cho tôi.”

“Hừ, Phương Diễm, đừng làm như cậu cao thượng lắm. Không phải cậu cũng chỉ coi tình cảm của tiểu Phàm như trò chơi mạ. Luôn mồm nói tới thắng thua, tôi hỏi cậu, cậu thực sự yêu cô ấy mạ? Mọi việc tôi làm vì tiểu Phàm không tới lượt cậu chỉ trích, cậu cũng chẳng có tư cách để làm vậy. Hơn nữa, tôi cũng không phải cậu, tuyệt không bao giờ làm loại việc đê tiện này. Cậu sao biết được trên đời này tôi chỉ muốn cô ấy, một mình cô ấy. Cảm tình của tôi đối với cô ấy sâu đậm thế nào, vĩnh viễn cậu không thể lý giải. Tượng cậu loại hoa hoa công tử này, sợ đến ngày cậu chết cũng không thể hiểu nổi ái tình là gì, bởi cậu căn bản đâu cần tới nó. Hừ, Phương Diễm, tôi tuyệt đối có lòng tin thắng được cậu, cậu cũng mơ tưởng thấy được tôi chảy dù chỉ một giọt lệ.” Xuống xe, trọng trọng đóng lại cửa xe, Cung Duy Diệp kiên định hướng về phía trước.

Bước lên con đường đầy ánh dương quang, dù còn một con đường rất dài cần phải đi, nhưng mỗi bước đều thoải mái kiên định, tâm tình phá lệ tự tại, tươi cười nghênh hướng bầu trời xanh trong. Đường nhìn bất dịch đi nhanh về phía trước, không để ý tới bụi mù phía sau cùng thanh âm từ từ xa dần.

Duy Tuyết, đây là lần đầu anh nói gay gắt với người khác như vậy, nhưng lần này anh đã làm đúng, phải không? Em rất tự hào vì anh đúng không. Duy Tuyết, tin tưởng anh, thực tâm của anh nhất định sẽ làm tiểu Phàm cảm động, cô ấy sớm muộn cũng sẽ là chị dâu của em. Chúng ta cùng chờ mong ngày vui đó thành hiện thực.