Chương 11: Xao xuyến

“Anh đang nghĩ gì vậy, Phương tổng?”

Phương Diễm quay người lại. Một vị nữ nhân xinh đẹp dáng người quyến rũ đứng tại trước mặt gã, tóc dài theo gió tung bay trêu chọc nhân tâm.

Nghĩ gì à? Gã đang nghĩ gì nhỉ? Ngẫm nghĩ lại, gã mới thấy từ nãy đến giờ gã cứ thất thần. Tư tự tự động chạy rông làm chính gã cũng khó có thể lý giải. Không hiểu vì sao gần đây gã luôn không yên lòng. Ngẫm lại mới thấy, lần trước thấy tên Cung Duy Diệp kia nói muốn lưu lại đi tham quan, gã cư nhiên như bị ma xui quỷ khiến lái xe chạy loạn trên đường cái, chạy trên những con đường đã quen thuộc từ lâu, nhãn thần như có ý vô ý tìm một mục tiêu. Tuy chính gã cũng không hiểu đang tìm gì, nhưng khi thấy bóng dáng đang ngồi trong quán cà phê lộ thiên kia thì, tiểu điểu ốm yếu trong lòng gã quả thực nhảy nhót một chút.

Vì sao luôn không hợp với anh ta, trò chuyện chưa được hai câu đã cãi nhau, kết quả luôn tức giận bỏ về. Lần kia tuy giận dỗi ly khai, nhưng đến cuối gã cũng cảm thấy chút áy náy quay lại tìm anh ta, chỉ là tìm không được mà thôi. Tưởng gã đường đường tổng giám đốc tập đoàn Phương thị, công ty trải dài từ trong nước tới nước ngoài, dưới quyền có hơn vạn nhân viên, được người cao quý như gã thấy áy náy, tên kia đáng ra phải cảm kích mới đúng, vậy mà anh ta cũng dám không xuất hiện. Đây là lần đầu gã cảm thấy thất bại. Xem ra cần phải sớm kết thúc trò chơi này thôi. Gã muốn biết khi gã ôm Trữ Tử Phàm tới gặp nam nhân kia thì, anh ta sẽ có biểu tình gì, xem còn dám nói những lời ngông cuồng nực cười không nữa, hay lại giả vờ nắm tay nữ nhân nói một đống lời nói dối chúc cô ta hạnh phúc. Hừ, chỉ nghĩ tới đã thấy đặc sắc, thật đáng chờ mong.

“Phương tổng?” Không đợi được đáp án trong dự đoán, nữ nhân chưa từ bỏ ý định hỏi lại.

“Ân? Úc, không nghĩ gì hết.”

“Lần du ngoạn biển này không có hứng thú gì ba!”

“Không đâu, lẽ nào các cô không thấy vui mạ?”

“Tôi thấy anh từ khi lên du thuyền luôn đứng ở đây, chẳng lẽ có chuyện phiền lòng mạ?”

Phương Diễm nhìn cô ta, nhãn thần bình tĩnh tựa hồ nhìn thấu tâm của nữ nhân. Nguyên lai — đúng một nữ nhân thích hợp một đêm tình. Câu dẫn ra dáng tươi cười xấu xa, “Đương nhiên có chuyện phiền lòng, cô có nguyện ý nghe không?”

“Nếu có thể vì anh phân ưu giải nan, tôi phi thường cam tâm tình nguyện lắng nghe.” Nói đùa, nếu không cô tới đây làm gì chứ. Thế giới này thật không công bằng. Dựa vào thứ gì mà mọi chuyện tốt Trữ Tử Phàm đều chiếm hết. Vừa vào công ty, bởi cá tính hoạt bát hiếu động liền được đại gia sủng ái, hiện tại còn được nam nhân hoàn mỹ ưu tú như Phương Diễm xem trọng. Đáng hận nhất là cô ta còn bày ra hình dạng thanh cao, làm như không thèm để ý tới gã. Dù thế, nam nhân vẫn không hề lùi bước theo đuổi. Lần này, đại gia lấy cớ đi du ngoạn trên biển mà lừa Trữ Tử Phàm lên du thuyền xa hoa của Phương Diễm, thế nào, chờ xem ái tình của hoàng tử và công chúa phát triển ra sao mạ? Hừ, cô thật không chịu nổi hình dạng giả nai của cô ta. Chính cũng đâu có chỗ nào thua kém Trữ Tử Phàm, vì sao thiên thiêu vạn tuyển cũng không tìm được người như Phương Diễm chứ? Vốn đang cực kỳ bất mãn, chợt thấy Phương Diễm từ khi lên thuyền vẫn đều tại đuôi thuyền, xa cách như đang suy nghĩ chuyện gì, hình như cũng không có dự định tìm gặp Trữ Tử Phàm. Có khi cô vẫn còn cơ hội. Nam nhân điều kiện tốt như vậy, vô luận thế nào, cũng phải nắm chắc lần này, tuyệt không để cơ hội cứ vậy lặng yên biến mất.

Tuỳ ý khoác hai tay lên lan can thuyền, nhâm gió biển nhẹ nhàng thổi tung tóc dài mềm mại, bày ra nụ cười chói mắt. Gã biết mị lực của chính đủ hấp dẫn mọi nữ nhân.

Mà hiện giờ, có một tiết mục kí©ɧ ŧìиɧ hương diễm tựa hồ cũng không phải chuyện xấu.

“Cô không thấy hôm nay gió hơi mạnh mạ, hay chúng ta vào bên trong trò chuyện đi. Trong phòng tôi có một chai champagne hảo hạng, chúng ta có thể vừa uống vừa trò chuyện, cô thấy thế nào?” Không có nữ nhân nào cự tuyệt được lời mời của gã.

Thỉnh không nên nhắc tới Trữ Tử Phàm, cô ta không giống với nữ nhân bình thường. Nói thật, gã đã không còn mấy kiên nhẫn theo đuổi cô ta nữa. Nữ nhân không hiểu phong tình như vậy, hứng thú của gã đã mất đi gần hết.

Nếu không phải cùng tên cố chấp kia đánh cuộc, hay là gã đã sớm —

Đáng chết, sao lại nghĩ tới tên nam nhân ngu ngốc kia chứ. Cút ngay!!

Nữ nhân mỉm cười, tại trên xã hội lăn lộn nhiều năm, cô sao lại không hiểu ý tứ nam nhân. Kỳ thực cũng có thể xem như một ý hay. Dù tương lai không chiếm được vị trí phu nhân tổng giám đốc, hẳn cũng sẽ được một phí hoan ái không nhỏ. Quan trọng nhất là mị lực của nam nhân đã sớm hấp dẫn cô. Cố ý lộ vẻ mặt ngượng ngùng, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Được.”

Phương Diễm cười đi vào trong thuyền. Gã biết nữ nhân đi ngay phía sau gã. Đã hơn nửa tháng không chạm vào nữ nhân ba. Vụ làm ăn gần đây tương đối nan giải, làm hầu hết mọi người trong công ty đều vất vả một thời gian dài. Hôm nay rốt cuộc cũng hoàn thành, khả dĩ thả lỏng hảo hảo chơi đùa một lần. Mặc kệ nam nhân hay nữ nhân, giá trị duy nhất để lợi dung cũng chỉ có điểm này. Hỗ thủ sở nhu, thoả mãn lẫn nhau. Tiền quả là thứ tốt nhất, khả dĩ thoát khỏi bất luận việc gì. Mà gã, cũng bất tại hồ.

“A —”

“Lý Na, Lý Na —”

“Mau cứu người a, mau cứu người a, Lý Na ngã xuống nước, mau tới cứu người a.”

Ầm ĩ từ bên kia thuyền truyền tới. Phương Diễm bước nhanh tới, chỉ thấy lan can thuyền đứng một đám người, nữ nhân đang kêu gào gì đó, nam nhân khắp nơi tìm phao cứu sinh.

Trữ Tử Phàm — cô gần như điên cuồng kêu la, nước mắt không ngừng chảy ra.

Gã cúi xuống nhìn, thấy mặt nước tĩnh lặng thường có bóng người chìm nổi, hiển nhiên không biết bơi, chịu đựng không được bao lâu nữa sẽ chìm xuống đáy đại dương.

“A Hải, anh mau xuống cứu cô ấy đi.” Trữ Tử Phàm kéo cánh tay đồng sự, gào khóc nói.

“Nhưng tôi không biết bơi.” Nam đồng sự cũng vẻ mặt không biết làm sao.

“Lý Thiên, anh đi a, mau đi cứu cô ấy đi.”

“Tôi… Nhưng hôm nay lạnh vậy, sợ rằng nước cũng…” Nếu không cứu được người, sợ chính cũng —

Không ai, không ai nguyện ý cứu cậu ấy. Trữ Tử Phàm gào khóc, điên cuồng cầm lấy lan can định nhảy xuống. “Tôi tự xuống cứu.”

Mọi người hốt hoảng vội kéo cô, thân thể nhu nhược hầu như không chịu nổi một cơn sóng kia làm sao có thể cứu người được. “Tiểu Phàm, mau xuống đi, đừng náo loạn nữa…”

Phương Diễm liếc nhìn bọn họ, cởi ra áo khoác nặng nề, nhảy thẳng xuống nước.

Tiếng trọng vật rơi xuống nước làm mọi người giật mình tỉnh giấc, tất cả kinh ngạc nhìn phía mặt nước, chỉ thấy Phương Diễm chậm rãi từ dưới nước nổi lên, hướng về phía Lý Na.

Thỉnh thoảng lại chìm xuống nước tìm bóng người, vài lần ngoi lên lặn xuống, rốt cuộc sau mười phút tóm được nữ nhân bị gã đánh ngất, bơi về phía du thuyền.

Tại đại gia đồng tâm hiệp lực, rất nhanh liền kéo cả hai lên thuyền.

Gã vừa đặt Lý Na tại trên boong tàu, Trữ Tử Phàm vội vã chạy tới, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của cô, liều mạng lay động. “Lý Na, Lý Na, cậu mau tỉnh lại đi, tớ là Tử Phàm, là Tử Phàm a. Xin cậu đấy, mau tỉnh lại nhìn tớ đi. Cậu đừng làm tớ sợ mà. Tớ không trêu cậu nữa đâu, không bao giờ nữa. Xin cậu đấy, mau tỉnh lại đi.” Nước mắt rơi không ngừng, cô gào khóc mong kéo lại sinh mệnh bạn tốt.

“Cô đang làm gì thế hả? Đừng lắc nữa.” Phương Diễm còn chưa kịp lấy lại sức liền vội vàng chạy tới kéo tay cô.

“Anh buông tay ra.” Bỏ qua tay gã, Trữ Tử Phàm không nghe theo, ôm chặt lấy thân thể Lý Na không ngừng lay động.

Phương Diễm đoạt lấy thân thể Lý Na, một tay đẩy Trữ Tử Phàm ngã xuống đất, ngữ khí hung ác nói: “ Cút sang bên kia cho tôi. Không làm được gì thì đừng đứng ở đây gây trở ngại.”

Trữ Tử Phàm ngồi bệt dưới đất ngơ ngác nhìn Phương Diễm toàn thân ướt đẫm vẫn không ngừng cố gắng cứu tỉnh Lý Na.

Xoa bóp tim, hô hấp nhân tạo, làm suốt mười phút cũng không thấy cô có bất luận phản ứng gì. Phương Diễm từ lâu không để ý tới hàn lạnh, liên tục xoa bóp.

Sao vẫn không có phản ứng.

Lý Na, Lý Na, cậu, có phải cậu đã…

Trữ Tử Phàm thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt lại tượng như triều dâng kế tục tuôn ra. Môi cô run rẩy, không ngừng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, đều là do tớ không tốt, tớ không nên đùa cậu, xin lỗi, Lý Na, cậu hận tớ lắm phải không, liên cơ hội gặp mặt cũng không cho tớ mạ, là tớ hại cậu, là tớ, là tớ…”

Phương Diễm ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại tiếp tục công tác lúc trước. Sở dĩ nói nữ nhân thật đáng ghét, đã không giúp được gì còn ở bên cạnh khóc lóc ồn ào làm người khó chịu. Sinh vật phiền phức, gã đều sắp lạnh tới chết rồi, lỗ tai còn phải chịu loại dằn vặt này.

“Lý Na, Lý Na, tớ sai rồi, cậu cứ đánh tớ, chửi tớ có được không, đừng không để ý tới tớ như vậy chứ. Lý Na, xin cậu đấy, mau tỉnh lại đi…” Hai tay che mặt, cô cúi đầu tự trách.

“Sao cô ấy không có phản ứng? Cô ấy sao vẫn chưa tỉnh lại? Phương Diễm, Phương Diễm, có phải cô ấy đã, đã…

Phương Diễm không hề hứng thú để ý tới cô. Tiểu thư, muốn hối hận mặc kệ cô, đừng lôi tôi vào.

“Không — là tớ gϊếŧ cậu, là tớ, chính tớ, tất cả đều là lỗi của tớ. Lý Na, cậu sẽ không thể quay lại nữa, tớ biết cậu sẽ không trở về nữa, cậu không muốn thấy tớ, cậu không muốn thấy hung thủ sát hại cậu. Tớ biết, tớ… tớ…”

“Cô khóc đủ chưa hả, muốn khóc ra chỗ khác khóc.” Thực sự không chịu nổi cô ta nữa. Vốn định không để ý tới cô ta hẳn sẽ được thanh tĩnh một lát, ai ngờ cô ta càng ngày càng nghiêm trọng, làm gã phải quát cô ta.

Trữ Tử Phàm bị tiếng hét làm sợ hãi, cô ngừng khóc, nhìn nam nhân trước mặt.

Đúng vậy, cô thật đáng ghét, không chỉ hại chết người còn muốn ở đây khóc lóc náo loạn. Trữ Tử Phàm, mày quả là một con ngốc…

Cô không nói gì nữa đứng dậy, lặng lẽ đi về phía lan can, nhìn ngoài khơi băng hàn, ba quang lân lân, tinh quang lóng lánh. Biển cả thật đẹp, bầu trời thật đẹp, mà cô — là kẻ xấu xí nhất.

Không muốn tái phá hư thế gian mỹ lệ, cô nhảy qua lan can —

“Tiểu Phàm —” Đồng sự Lý Thiên để ý thấy dị dạng của cô, vội vàng chạy tới ôm chặt lấy cô.

“Tiểu Phàm —”

“Cậu đang làm gì thế —”

“Tiểu Phàm, đừng làm chuyện điên rồ.”

Hầu như tất cả mọi người đều chạy tới, rốt cuộc kéo được cô lên thuyền, khả cô cũng không nghe theo đẩy ra tay mọi người đang kéo cô. “Buông, mấy người buông ra, để tôi chết, để tôi chết. Tôi không muốn sống nữa, Lý Na đã chết rồi, là tôi hại cô ấy, là tôi — hãy để tôi chết. Để tôi tới bên cô ấy. Một mình cô ấy tại đáy biển băng lãnh này cô đơn biết bao, các người đều là lũ khốn nạn, buông tôi ra mau, để tôi đi —”

“Ba —” một cái tát trên mặt cô.

Bên má trắng nõn có vết thương xanh tím, khóe miệng chảy xuống chút tơ máu.

Cô quay sang, tĩnh tĩnh nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt đang dùng ánh mắt độc ác nhìn cô.

“Tôi lập lại lần nữa, câm miệng lại cho tôi.” Không chút khách khí ngầm đạt mệnh lệch, ánh mắt độc ác kia bắn thẳng về phía cô.

Rống giận xong, gã trở lại bên nữ nhân đang nằm trên boong tàu, không nói lời nào tiếp tục xoa bóp tim.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai dám lớn mật lên tiếng, thậm chí thở mạnh cũng không dám.

Ba phút sau

“Khái khái…” Lý Na vẫn hôn mê cuối cùng cũng được Phương Diễm cứu về từ tay tử thần, không ngừng ho ra nước.

“May quá…”

“Lý Na tỉnh lại rồi…”

“May quá, Lý Na, Lý Na, trời ạ, cô ấy mở mắt rồi kìa…”



Phương Diễm đứng dậy, khẽ đẩy tóc dài dính trên trán, thân thể đóng băng lại nhiễm gió biển càng thêm băng lãnh. Gã có chút ăn không tiêu.

Ngẩng đầu thấy Trữ Tử Phàm ngơ ngác cắn môi, hổ thẹn nhìn Lý Na.

Gã thở dài, tới bên cô. “Đi theo tôi.” Kéo tay cô, không cho cô cự tuyệt đi vào trong thuyền.

Mở cửa phòng, kéo cô vào phòng ngồi, Phương Diễm tới bên tủ cạnh giường lấy hòm thuốc ra.

Trở lại bên Trữ Tử Phàm, nửa quỳ bên người cô, lấy bông thay cô chà lau vết máu nơi khóe miệng.

Trữ Tử Phàm bản năng lùi về phía sau, tránh né tay gã.

Phương Diễm tiến về phía trước, lần thứ hai lau vết máu của Tử Phàm, lần này, cô không hề chống cự nữa.

“Còn đau không? Tôi hơi mạnh tay, nhưng lúc đó cô không còn tỉnh táo nữa, tôi chỉ có thể làm vậy để cô thanh tỉnh.” Một bên nhẹ nhàng bôi dược giúp cô, một bên ôn nhu nói.

Trữ Tử Phàm hơi cúi đầu nhìn Phương Diễm khẽ khàng giúp cô bôi thuốc, cô không thể hiểu được cảm giác lúc này là gì.

Nam nhân vài phút trước còn hung ác với cô, hiện tại lại ôn nhu đến thế. Tuy rằng bất năng lý giải, nhưng cô ngạc nhiên phát hiện chính không ghét ôn nhu của gã.

Không biết làm sao mặc gã bôi thuốc, thời gian chẳng biết sao bỗng nhiên chậm lại. Có gì đó lưu chuyển giữa hai người, cô không biết đó là gì, nhưng cảm giác bàn tay nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô kia không hề băng giá.

Nam nhân toàn thân ướt đẫm nửa quỳ trên mặt cô, như cúng bái chăm chú bôi thuốc giúp cô, khả khuôn mặt từ lâu nhìn quen thuộc lại có chút lạ lẫm đến vậy.

Trữ Tử Phàm, mày sao vậy, mày đang suy nghĩ gì chứ —

Bôi xong thuốc, Phương Diễm cất hòm thuốc, “cô đợi tôi một chút, tôi thay quần áo xong sẽ đưa cô trở về, tắm rửa một cái, ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh lại, cô sẽ quên hết mọi việc.”

Phương Diễm lấy một bộ quần áo trong tủ. Không còn đủ sức chịu đựng một thân băng lãnh, gã vội vàng cởi ra áo lông ướt sũng nước, nhất thời bộ ngực quang lỏa không hề che giấu hiện ra trước mặt Trữ Tử Phàm.

Cô không có ý tứ quay đầu đi.

Nhận thấy dị dạng của cô, Phương Diễm lúc này mới chú ý chính thất lễ, gã cầm lấy quần áo sạch đi vào phòng tắm.

Vài phút sau, gã một thân thoải mái đi ra.

“Đi thôi, tôi đưa cô về phòng.”

Trữ Tử Phàm ngại ngùng đứng lên, không nắm tay gã, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn tới thăm Lý Na trước.”

“Được thôi. Mà các cô đấy, phải cẩn thận chứ. May du thuyền đang dừng lại, nếu không tôi cũng không dám tưởng tượng tới hậu quả nữa.” Nhìn tình tự đột nhiên trầm xuống, Phương Diễm lập tức chuyển chủ đề. “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Chúng ta mau tới xem cô ấy đi, chắc cũng không có gì đáng lo nữa đâu.”

“Ân!” Cô ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy gã cười an ủi, tóc ướt sẫm tùy ý rối tung, áo lông vàng nhạt ấm áp vây lấy thân thể thon dài cường tráng. Dưới ánh mặt trời, gương mặt hoàng tử càng thêm tỏa sáng.

Tâm hồn cô chợt dậy sóng.

Cô biết, tâm cô sẽ không còn tĩnh lặng nữa. Cô biết, từ hôm nay, mọi việc, sẽ bất đồng.