Chương 8: Thế giới hủ nữ

“Oa, rất đẹp trai đúng không?”

“Đúng a, đẹp trai ghê.”

“Quả nhiên đẹp trai nhìn thật sướиɠ mắt.”

“Di, không phải cậu nói không nên để ý tướng mạo mạ?”

“Trời ạ, ai chẳng thích nhìn mấy anh đẹp trai. Dù chúng ta là hủ nữ chính thống đi nữa, nếu cậu thấy hai gã gay bề ngoài dữ tợn, béo ú, râu ria xồm xoàm, hói đầu, sợ chính cậu cũng không muốn nhìn mặt họ, nói chi còn nghĩ tới việc khác nữa.”

“Cũng phải.”

“Ai, tớ thật muốn biết ai là công, ai là thụ a.”

“Đương nhiên ông anh mặc đồ Armani này là thụ rồi. Cậu xem, tóc dài này, ánh mắt kia rõ ràng câu dẫn nam nhân, từ bỏ, đẹp trai quá, tớ tối không có sức chống cự với mỹ nhân thụ.”

“Chưa chắc. Katou (trong Haru wo daite ita – youka nitta) tóc dài vẫn là công đấy thôi, tớ thích mỹ vương công.”

“Cậu nghĩ họ cao bao nhiêu?”

“Khẳng định đều trên 180 cm”

“Ông anh tóc ngắn này tuy không đẹp trai bằng nhưng khuôn mặt rất dương cương, rất có khí khái nam tử a, tớ thấy anh ta nhất định là công.”

“Đúng đấy. Các cậu trông anh ta ngủ kìa, miệng không khép lại, hơi cong lên, oa, phấn đô đô, thủy nộn nộn, hảo khả ái ác.”

“Ai nha, chịu không nổi nữa, tớ muốn chụp lại.”

“Tớ cũng thế.”

“Tớ cũng muốn.”

“Bình thường thật khó gặp hai anh đẹp đôi đến vậy, hôm nay thật sự gặp được báu vật.”



Ầm ĩ quá.

Phiền quá, ầm ĩ gì chứ.

Có gì cứ cọ cọ trên đầu anh vậy.

Trên tay ngứa ngứa, hoạt hoạt, gì thế nhỉ.

Hình như y phục cũng bị xộc xệch. Rốt cuộc, rốt cuộc đúng —

Cung Duy Diệp khẽ chớp lông mi trường mà dày, bất đắc dĩ nỗ lực mở ra mí mắt trầm trọng.

Cái gì a — thật là, vừa mở mắt đã thấy mặt tên kia. Xui xẻo!

Chờ đã, đây hình như là rạp chiếu phim. Đúng rồi, hai bọn họ không phải cùng xem điện ảnh mạ? Ai nha, sao lại ngủ gật. Đều do hai hôm vừa rồi tăng ca hại mình không được ngủ ngon.

Di — từ lúc nào mình lại dựa vào người gã chứ. Nhiễm khí tức của tên kia, không biết có trở nên đáng ghét giống gã không nữa.

Gã cũng thật là, mình dựa vào gã còn chưa tính, gã để làm chi cũng dựa vào mình chứ, cư nhiên cùng gã ngủ gật, còn ngủ ngon đến vậy.

Cung Duy Diệp nhắm mắt lại thử hơi xoay cổ tê rần, sau vài lần khép mở mí mắt, hình ảnh mờ ảo từ từ rõ ràng dần.

“A —”

“A —”

“A —”

Tiếng hét chói tai tức thì bao phủ toàn bộ rạp chiếu phim, làm Cung Duy Diệp giật mình ngã tại trên ghế, mở to hai mắt kinh khủng nhìn đàn thiếu nữ như đại hồng thủy trước mắt.

Đây, đây là tình huống gì!

“Cô, các cô, các cô, các cô muốn gì!”Namnhân chưa từng gặp qua tình huống này sợ đến nói không ra lời.

“A, anh ta tỉnh rồi.”

“Anh tên là gì, chúng ta làm quen được chứ?”

“Em là tiểu Lệ, hai anh có thể cho em số điện thoại mạ?”

“Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn…”

“Hai anh đã kết hôn mạ? Nhìn quả thật ân ái a…”

“Anh trai thật có vị nam nhân, anh phải hảo hảo thương yêu anh kia nha.”

“Hai anh làm thế nào?” Lời vừa thốt ra, toàn bộ nữ hài đều vô cùng kinh ngạc nhìn về phía người vừa lớn mật hỏi.

Trong lúc nhất thời, nữ hài trở thành tiêu điểm của mọi người nhìn thấy ánh mắt từ bốn phía phóng tới, cúi đầu xấu hổ, “Xin lỗi, em hỏi … quá trực tiếp.”

Kế tiếp —

“Có thể nói cho em biết hai anh ai công ai thụ mạ?”

“Anh trai nhất định là công đúng không? Trông anh dương cương đến thế mà.”

“Các anh nhất định dùng thuốc mỡ ba? Lần đầu tiên có đau lắm không?”

“Tiểu thụ thật sự cảm thấy thoải mái mạ? Không biết trên sách viết có đúng không nữa?”

“Anh trai không có khuynh hướng SM ba? Không thể úc, tiểu thụ sẽ rất đau đó, phải hảo hảo thương anh ấy a.”

“Anh trai là thụ ba. Em ưa mỹ công cường thụ ai!”



Vấn đề càng ngày càng rõ ràng nhượng Cung Duy Diệp dù không hiểu gì cũng không cấm đỏ mặt. Mấy cô bé này đang nói gì a. Sao một câu anh cũng nghe không hiểu.

Bị đám nữ sinh kỳ quái này làm cho sức đầu mẻ chán, anh cúi đầu, nhíu mày. Duy Tuyết, giờ em đang ở đâu, phiền phức em có thể giải thích giúp anh những từ ngữ thế hệ mới này được không? Anh thực sự không hiểu những nữ hài cùng tuổi em này đang nói ngôn ngữ gì nữa.

Bất đắc dĩ, tương ánh mắt nhờ giúp đỡ về phía Phương Diễm an vị tại bên cạnh.

Gã, đã tỉnh.

Nếu bị tiếng kêu rung trời cùng những tiếng ồn ào kia làm phiền còn không tỉnh ngủ, gã thật hoài nghi khả năng ngủ của gã đã luyện tới lô hỏa thuần thanh.

Hơi híp mắt, lạnh lùng quan sát tình huống trước mặt, khuỷu tay đỡ lấy đầu vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là lúc này không còn nụ cười tự tin trên đôi môi ác độc của gã nữa.

Xem ra cũng không hiểu chuyện gì.

Cung Duy Diệp có chút vui mừng lén nhìn gã cười.

Nhưng không nghĩ tới động tác nhỏ bé này vào pháp nhãn các nữ sinh kia lại có lời giải thích khác.

“Oa, anh ta cười kìa, anh ta cười với tiểu thụ lạp! Hảo ngọt ngào úc!”

“Đúng a, chỉ nhìn cũng đủ hạnh phúc ba?”

“A, không chịu nổi nữa rồi.”

Cung Duy Diệp vô lực giải thích xấu hổ cúi đầu, anh cảm thấy rất rõ ánh mắt độc ác truyền tới từ tên ác nhân kia. Đúng, xin lỗi. Anh phi thường tự giác thừa nhận, lúc này đây, là lỗi của anh.

Ai!

Chuyện gì xảy ra a!

“Khả dĩ phiền phức các cô an tĩnh một lát mạ?” Diễn viên bị coi như tiểu thụ Phương Diễm rốt cuộc trầm giọng lên tiếng, ngay giờ khắc này, tượng như nhận được thánh chỉ, toàn bộ rạp chiếu phim an tĩnh hầu như có thể nghe thấy tiếng muỗi vo ve.

“Xin hỏi, khả dĩ phái một đại biểu ra giải thích giúp tôi tình huống hiện tại mạ?” Quả đúng người từng trải, một lát liền nắm toàn bộ thế cục. Cung Duy Diệp bội cảm khâm phục, vừa định ngẩng đầu nói lời cảm kích, nhưng ngay sau một giây nhận được ánh mắt sắc bén của gã, nhắn nhủ tin tức anh không muốn lý giải — Anh câm miệng lại!

Cúi đầu, ngẫm nghĩ, vò đầu, xấu hổ không muốn gặp người.

“Tớ, tớ.” Một nữ hài tóc nhuộm vàng khoảng mười sáu tuổi giơ tay phải tự mình đề cử. “Mọi việc thế này, hai anh đã từng nghe nói tới hủ nữ chưa?”

“Hủ, nữ?” Bốn đạo lông mi song song nhăn lại, kỳ quái, từ này từ khi nào phát minh ra vậy? Khi bọn họ còn đi học cũng không có nha —

“Ân! Hay những người rất ủng hộ, rất tán thành, thậm chí còn mong muốn hai anh phát triển tới quan hệ hiện nay, đồng thời luôn chúc phúc các anh tìm được hạnh phúc. Trên thế giới này không phải các anh nghĩ rất cô độc, rất bất lực, không được người khác lý giải a? Tình cảm của hai anh ngoài ngọt ngào có đan xen thống khổ không? Các anh không cần giấu diếm đâu, cứ nói cho bọn em biết, bọn em tuyệt đối tri chì hai anh. Các anh hãy nỗ lực lên! Nhất định phải hạnh phúc đấy. Nếu cần gì thỉnh hai anh nói cho bọn em, bọn em nhất định sẽ cố hết sức bang trợ hai anh. Các anh không cần phải khách khí đâu.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đừng khách khí, cứ nói cho bọn em biết.”



Cung Duy Diệp vẫn không hiểu gì hết — cái gì gọi là tình cảm không được thế nhân lý giải? Quan hệ hiện tại? Khả dĩ có thể ngu ngốc hỏi một câu, quan hệ hiện tại là quan hệ gì mạ?

Nhíu chặt mi, Phương Diễm tức giận hỏi, “Thỉnh nói rõ một điểm, tôi, rốt cuộc làm sao?” Gã tuyệt không tưởng bị người khác gọi gã cùng tên mãng phu bên cạnh là “hai người”.

“Các anh đừng giả bộ nữa. Các anh không phải gay mạ?”

Hiện tại tất cả đều có thể giải thích.

“Không, không phải thế, các cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không có —” Cung Duy Diệp hoảng loạn giải thích, má ơi, trong óc những cô bé này chứa gì vậy, thật muốn yểu mệnh!

“Ai nha, anh trai không phải xấu hổ đâu, bọn này ủng hộ các anh mà.”

“Đúng vậy, anh trai, tư tưởng bọn này rất tiến bộ, bọn này thật sự mong muốn hai anh có thể ở bên nhau thật lâu thật dài ni!”

“Các anh cứ tin tưởng bọn em!”

“Anh trai, anh tới gần tiểu thụ một chút, em muốn chụp ảnh hai anh.”

“Đúng đấy, tới gần một chút đi, em cũng muốn chụp.”



Nói, hầu như toàn bộ nữ sinh đều lấy di động, giơ lên, ấn nút chụp.

Không nên —

Cung Duy Diệp sợ hãi vội vã lấy tay che mặt, trốn tránh khắp nơi. Ngày đông tháng mười một mà mồ hôi anh chảy ròng ròng. Phải làm gì bây giờ?

Duy Tuyết, em chắc sẽ không giống những nữ sinh này chứ?

“Đừng nói linh tinh nữa.” Gầm lên giận dữ.

Cung Duy Diệp ngẩng đầu, chỉ thấy Phương Diễm xanh mặt từ trên chỗ ngồi đứng dậy. Song quyền run lên nắm chặt cùng một chỗ, thân thể không ngừng phập phồng cho thấy gã — thật sự tức giận.

“Các cô làm trò đủ chưa, một vừa hai phải thôi.”

Khí thế uy nghiêm, đáng sợ trong lúc nhất thời làm những nữ sinh ấu trĩ này sửng sốt, hiện trường một lần nữa đông cứng, điện thoại giơ lên trước mặt cũng an tĩnh lóe ra hàn quang yếu ớt.

Ba giây sau.

“A —”

“Hảo đáng ghét úc!”

“Thật khủng khϊếp, thật đáng sợ!”

“Tiểu thụ thật xấu xa.”

“A —”

“A —”

“A —”

Trước cửa rạp chiếu phim, hai thân ảnh dĩ tốc độ chạy nước rút một trăm met lao vọt ra bên ngoài.

Phi thường bất nhã nói, bọn họ là bị tiếng thét của các nữ sinh làm hoảng sợ mà bỏ chạy.

Một người tựa trên tường, một người khom lưng, ngụm lớn thở phì phò.

Nhìn nhau, không biết ai bắt đầu trước, ngay sau đó —

“Ha ha…”

“Ha ha…”

Hai người ôm bụng cuồng tiếu, tiếng cười vang tận mây xanh.

“Đi uống rượu mạ?”

“OK.”

“Tôi nói trước, không tìm nơi có nữ sinh.”

“Đồng ý.”

“Cung Duy Diệp —”

Cung Duy Diệp quay đầu lại, chỉ thấy Phương Diễm tức giận đi về phía anh.

“Hôm qua anh đi đâu?”

“A? Hôm qua?” Cung Duy Diệp không hiểu gì suy nghĩ một lát, “hôm qua a, cùng tiểu Phàm đi mua vài thứ.” Gã muốn hỏi chắc là chuyện này.

“Phải? Anh thật lẽ thẳng khí hùng a?” Tà tà cười, nói rõ khó chịu.

Gã làm sao vậy? “Tôi có gì sai? Tiểu Phàm muốn tôi cùng cô ấy đi mua quà, sở dĩ —”

“Lần trước chúng ta đã thỏa thuận thế nào, anh đã quên mạ?” Từ khi cùng anh đi uống rượu, một kế hoạch ác liệt đã hình thành trong đầu Phương Diễm. Bằng hữu, phải? Có khi trở thành bằng hữu của tên này lại là ý hay. Tên ngốc này rất đơn thuần, hẳn là khả dĩ hảo hảo lợi dụng a.

“Nói, nói gì?” Bọn họ có nói gì mạ?

“Cạnh tranh công bằng a!”

“Đúng vậy, chúng ta nói cạnh tranh công bằng. Thế nào, tôi có chỗ nào làm trái quy định?”

“Anh nói thử xem, anh đơn độc gặp gỡ tiểu Phàm, thế gọi là công bằng chắc?”

???? Ý gì chứ? “Tôi không hiểu, tôi có hẹn với tiểu Phàm sao lại bảo không công bằng?”

Xem đi, ngu ngốc hay ngu ngốc, vĩnh viễn không thể trông cậy bọn họ sẽ thông minh hơn. Tiểu ma quỷ trong ngực Phương Diễm đã bắt đầu cười ha ha. “Hai người đơn độc hẹn hò mà tôi không được biết, việc này không công bằng. Hiểu không?”

Đúng là thế này mạ? “Thế nhưng —”

“Không nhưng gì hết. Từ giờ trở đi chúng ta sẽ có luật mới. Mặc kệ Tử Phàm hẹn với ai cũng phải thông báo cho người còn lại. Về phần người kia muốn đi hay không tùy người đó, chỉ cần thông báo là được. Vậy anh không có ý kiến ba!” Có cũng không quan hệ, chẳng lẽ tôi còn không thuyết phục được loại động vật đơn bào như anh mạ?

Chẳng lẽ lại như vậy? “Là vậy mạ? Thế nhưng —”

“Anh còn muốn nói gì? Nếu anh không muốn cùng tôi cạnh tranh công bằng mà giở chút thủ đoạn, vậy tôi cũng đành chịu. Từ hôm nay chúng ta lại trở về quan hệ đối lập, các bằng bản lĩnh ba!”

Hừ, đồ ngu, anh có cơ hội tuyển trạch chắc?

Cung Duy Diệp khó chịu nhìn Phương Diễm vẻ mặt ngạo mạn, khẽ cắn môi, thở dài, “Được, tôi đồng ý. Nhưng cậu cũng phải làm vậy, nếu tiểu Phàm hẹn cậu, cậu cũng phải cho tôi biết.”

Giảo hoạt cười đắc ý. Cung Duy Diệp, anh còn ngu ngốc hơn cả tôi tưởng nữa, cùng thương nhân nói chuyện công bằng… ha ha, đúng là tự đào hố chôn mình.

Không còn lâu nữa đâu, tôi sẽ cho anh thấy anh thua thảm hại đến mức nào. Anh nên cảm tạ tôi đã dạy anh một bài học rất trọng yếu trên đường đời. Tin tưởng tình địch của mình, chẳng khác nào hai tay dâng tình nhân cho gã.

Đích chắc không còn xa nữa.