Chương 7: Căm tức

“Alô, Cung tiên sinh phải không ạ? Tôi là Lý Na, đồng nghiệp của tiểu Phàm, anh còn nhớ tôi không?”

“Úc, tôi nhớ rồi, chào cô.”

“Chào anh. Uhm, Cung tiên sinh, có thể phiền anh tới đón tiểu Phàm bây giờ mạ? Cô ấy uống say, mấy đồng nghiệp nữ chúng tôi cũng uống hơi nhiều, không thể đưa cô ấy về nhà được, thật không có ý tứ.”

“Tôi biết rồi. Các cô đang ở đâu, tôi tới ngay đây.”

Mặc áo khoác, cầm chìa khóa, Cung Duy Diệp vội vội vàng vàng xuống lầu, gọi taxi đi thẳng tới nơi tiểu Phàm đang đợi. Lên đường cao tốc, ai ngờ xe lại chết máy, khởi động lại vài lần cũng không được, không còn biện pháp, lòng nóng như lửa đốt anh thanh toán tiền xe, chạy bộ tới nơi cần đến.

Giờ đã tháng mười một, gió đêm đập vào mặt anh tựa như mưa đá làm anh đau đớn lạnh buốt. Quàng lại khăn quàng cổ, Cung Duy Diệp bất chấp giá lạnh cố gắng chạy nhanh hơn.

Không nghĩ tới trên đường không có lấy một chiếc taxi, hai chân càng ngày càng trầm trọng làm anh hầu như không muốn bước đi. Anh còn có thể nghe thấy chính tiếng tim đập thình thịch. Không khí qua lại trong khoang miệng không ngừng tăng nhiệt, làm lạnh. Một tia sáng le lói trong đêm tối đều tượng như la bàn, dẫn đường giúp anh.

Khi anh tới nơi cũng chỉ có thể khom người thở dốc. Đêm tháng mười một mà quần áo anh ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi vẫn rơi không ngừng. Nếu không có mấy người trước cửa quán bar đỡ lấy anh, anh sợ rằng minh sẽ ngã xuống đất mất. Ba mươi phút, anh chạy hết tốc lực suốt ba mươi phút. Đã lâu rồi anh không vận động mạnh đến vậy, thân thể lâu ngày không chịu tập luyện căn bản chịu không nổi gánh nặng bất ngờ này, đang kêu gào kháng nghị.

“Hô… hô… hô…”

Cơ thể phập phồng không ngừng lung lay, trên đường bỗng xuất hiện một đôi giày da nam màu đen, lớp da sáng bóng phản xạ dưới ánh đèn làm chói mắt anh. Phía trên đúng một chiếc quần tây màu đen chất liệu thượng thừa, đứng thẳng tại trước mặt anh. Dần ngước nhìn lên, phối hợp với tây trang đúng khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, ngạo mạn.

Đúng Phương Diễm.

Một tay đặt trong túi quần, hai mắt khép hờ, nhìn thẳng vào anh. Một lúc lâu, bạc thần khêu gợi kia mới chậm rãi mở ra: “Về đi!”

“Trở, trở về?” Hai tay đặt tại đầu gối, hơi nghiêng đầu nhìn gã cao cao tại thượng, không hiểu gì cả, “Sao, lại, vậy?”

“Nghe nói người nhà một đồng nghiệp của họ tới đưa tất cả về rồi. Nói cách khác, chúng ta đã tới chậm, họ đã về hết. Anh cũng về được rồi.”

Tới, muộn? Trở, về?

Cung Duy Diệp nỗ lực tiêu hóa tin tức trong đầu. Có đùa không vậy. Anh dốc hết sức, toàn thân thối hãn mới chạy tới đây, không nghĩ lại nghe được tin này, mạt sát toàn bộ khổ cực của anh.

Thật cảm tạ chính tu dưỡng tốt, nếu không sợ rằng anh đã bị đả kích ngã ngồi xuống đất.

Phương Diễm lười quản anh, trực tiếp trở về xe.

Không, không lầm ba. Lẽ nào giờ phải chạy trở về? Anh tin chắc anh không thể chịu đựng một lần hành xác nữa. Nhìn xung quanh, liên bóng của taxi cũng không thấy, giờ muốn tới bến xe bus sợ cũng mất một tiếng. Không, phải hơn một tiếng. Anh vừa chạy hết toàn lực tới đây cũng đã mất nửa tiếng, sợ phải tiếng rưỡi hai tiếng mới tới được. Sao lại chọn chỗ này uống rượu chứ. Cúi đầu nhìn hai chân còn đang liên tục run, Cung Duy Diệp rất nhanh tựu loại bỏ suy nghĩ này.

Như vậy cũng chỉ còn cách —

Quay đầu về phía chiếc BMW đã khởi động, Cung Duy Diệp than nhẹ một tiếng, cố lấy dũng khí, thẳng lưng, đi tới bên cạnh xe, gõ gõ cửa xe.

Thấy Phương Diễm ngó ra khỏi cửa sổ vẻ mặt không kiên nhẫn, Cung Duy Diệp thật muốn đánh gã một trận. Cái tên ngạo mạn tới bất trị này! Buông ra hàm răng cắn chặt, miễn cưỡng cười cười, “Phương tiên sinh, khả dĩ nhờ anh tống tôi đoạn đường mạ?”

Phương Diễm đôi lông mi đẹp nhăn lại, vẻ mặt dò hỏi.

“Nơi này trông không dễ gọi xe, muốn tới chỗ có thể gọi xe sợ cũng rất lâu. Vậy phiền anh có thể đưa tôi tới trạm xe bus phía trước mạ?”

Hai mắt mở to, trong đó lóe ra quang mang kỳ vọng tới triệt để ảm đạm không ánh sáng, cũng đủ lâu để Cung Duy Diệp thấy tự tôn của anh bị tên vô lễ này hung hăng chà đạp một phen, buồn bực định quay người.

“Lên xe ba!”

? Anh không có nghe nhầm ba? Nhượng anh lên xe?

“Bảo anh lên xe chẳng lẽ nghe không thấy mạ? Cùng một câu đừng bắt tôi phải nhắc lại lần thứ hai.” Ngữ khí chán ghét nhượng Cung Duy Diệp khó chịu tới cực điểm, nhưng đang phải nhờ cậy gã nên đành nén giận. Ngồi vào xe, vẻ mặt tận lực hòa hoãn ngồi ở vị trí phó lái xe.

Dọc theo đường đi, Phương Diễm thần tình nghiêm túc không hề có ý tứ mở miệng. Không muốn bầu không khí tiếp tục đông cứng, Cung Duy Diệp quyết định tạm thời quên đi cá tính thảo người ghét của gã, chủ động trò chuyện, “Phương tiên sinh trông còn rất trẻ, đã hai mươi lăm mạ?”

Bầu không khí trầm mặc tĩnh lặng nửa phút, Phương Diễm thoáng quay đầu từ trong gương nhìn khuôn mặt ngây ngốc còn đang đợi gã trả lời, bị chấp nhất không để ý sắc mặt người khác đánh bại, miễn cưỡng trả lời, “26.”

“Úc!” Tự động lý giải người nọ trời sinh chậm chạp, Cung Duy Diệp lại tiếp tục. “Vậy Phương tiên sinh làm nghề gì?”

“Rất nhiều, nói anh cũng không biết.”

Cái tên đáng ghét này — “Rất nhiều? Úc, quả là tuổi trẻ tài cao, tôi lớn hơn anh hai tuổi, năm nay đã 28, hiện làm cho một công ty dược, tuy rất khô khan, vô vị, nhưng đây là nghề tôi thích, bởi vậy tôi rất thỏa mãn.” Nhìn gã không có ý tứ tiếp lời, Cung Duy Diệp đành nói tiếp, “quê tôi cùng tiểu Phàm tại một thôn nhỏ núi Lâm Huyền, nhất định anh chưa từng nghe nói tới nơi này. Tuy nơi này còn lạc hậu nhưng phong cảnh rất đẹp. Tôi nhớ tiểu Phàm từng nói, sau khi cô ấy già, cô ấy nhất định trở về quê sinh sống…”

“Anh có thể tưởng tượng được không? Đến hè, con sông kia có bao nhiêu là tôm cá, chỉ cần tìm một cái que làm cần, phía trên buộc lòng gà để tại trong nước, một lát có thể câu được vài con rắn nước…”

“Phụ mẫu tiểu Phàm cũng rất hiền lành thuần phát, họ chính là ân nhân của tôi…”

“Tiểu Phàm là một cô gái ngây thơ hồn nhiên, dù tương lai cô ấy kết hôn với ai, tôi đều mong muốn cô ấy có thể vĩnh viễn hạnh phúc, vĩnh viễn vui sướиɠ, vĩnh viễn không rơi lệ.”

Xe “két” một tiếng dừng lại tại bên đường, Phương Diễm mặt hướng về phía trước, lạnh lùng nói: “Tới rồi.”

Cung Duy Diệp quay đầu, quả nhiên tới sân ga, tháo đai an toàn xuống xe, “Hôm nay phi thường cảm tạ anh, hôm nào chúng ta đi uống chén rượu.”

Phương Diễm hơi mị mắt, nhìn về phía anh: “Cung Duy Diệp —”

“A?” Bị thanh âm của gã làm giật mình, Cung Duy Diệp đang chuẩn bị ly khai cuống quýt quay đầu lại.

“Chúng ta không quen nhau ba. Sao nghe khẩu khí anh như chúng ta là lão bằng hữu nhận thức đã lâu. Hơn nữa, tôi nói tôi muốn biết công việc cùng quê anh mạ? Anh cứ nói không ngừng làm tôi rất buồn ngủ, anh không biết điều này rất nguy hiểm đối với người đang lái xe mạ? Còn có, tương lai Trữ Tử Phàm muốn tuyển chọn ai là việc của cô ấy, không cần anh quan tâm.” Hơi dừng lại một chút, quan sát sắc mặt anh tái dần, Phương Diễm tâm tình sảng khoái kết luận, “Cung Duy Diệp tiên sinh, lần này đúng chuyện ngoài ý muốn, anh nghĩ sau này chúng ta còn cơ hội đơn độc cùng nhau mạ? Cùng anh nói chuyện phiếm quả thực buồn chán tới cực điểm, cảm ơn anh đã cho tôi một kinh lịch không vui vẻ, mong muốn sau này tôi sẽ không phải gặp lại tình huống tương tự nữa. Tái kiến.” Đóng cửa xe, cửa sổ xe, khởi động động cơ, giẫm lên chân ga, phóng vυ"t đi. Một loạt động tác liên tục nhượng Cung Duy Diệp đang bị vây trong cơn thịnh nộ không kịp phản bác.

Hung hăng đá cột đèn đường. “Phương Diễm, ngươi nhớ kỹ cho ta.”

Rõ ràng thối tiểu quỷ nhỏ hơn anh, nói lời ác độc nhưng thật lưu loát, tự đại đến không coi ai ra gì, tiểu Phàm chắc chắn sẽ không chọn gã.

Hừ!

Tôi cũng rất mong ông trời có mắt, đừng cho tôi gặp phải anh nữa!!

“Tiểu Phàm, cậu xem gì đây nào?” Lý Na thần bí cầm tấm vé trong tay, dương dương tự đắc cười hì hì nói.

“Di, vé xem phim? Oa, sao cậu lại có được, bộ phim Hàn này hiện đang rất nổi tiếng, thấy bảo đã hết sạch vé rồi mà.” Trữ Tử Phàm vẻ mặt hưng phấn nói.

“Vậy mới nói tớ có bản lĩnh ni! Thế nào, tối nay cùng đi xem đi.”

“Cậu tốt với tớ ghê, được mời miễn phí, tớ cầu còn không được ni!”

“Vậy quyết định thế nhé, 8h tối, gặp trước rạp chiếu phim, cậu nhớ giữ vé cẩn thận đấy.”

“OK.” Nhìn bạn tốt đi xa, Trữ Tử Phàm cười gian gật đầu. “Cậu tốt cái đầu ấy.” Ta đây trúng bẫy một lần còn không biết khôn ra mạ? Mấy người kết phường đùa giỡn tôi, tất cả đều bị tên hỗn đản kia mua chuộc, nhượng tôi tin cậu liên một xu tiền cũng không có lại mua được tấm vé thiên kim khó cầu này, nghĩ tôi ngốc lắm chắc? Lấy di động ra, gọi tới dãy số quen thuộc kia.

Mặc dù có chút xin lỗi, nhưng đây cũng là phương pháp tốt để hai bọn họ hết hi vọng.

“Alô?”

“Anh Duy Diệp, em nè, anh có hứng thú cùng em đi xem phim không?”

Phương Diễm buồn chán ngồi nhìn giới thiệu bộ phim sắp xem.

Khứ —

Nhu nhu trán đau nhức, giảm bớt mệt mỏi trong công tác.

Phim gì mà nội dung tẻ nhạt vậy, thế mà cũng có nhiều người thích. Sở thích giới trẻ bây giờ thực sự gã không hiểu nổi.

Còn có tên tự xưng bằng hữu của Trữ Tử Phàm nữa, nói cô ấy thích nhất bộ phim này, sở dĩ đêm nay tuyệt đối sẽ đến, bảo gã có thể hoàn toàn an tâm.

Chiêu gì ngu ngốc vậy chứ, nếu không phải cô ta liên tục bảo đảm, còn nhét vé vào tay gã, gã cũng chẳng đáng dùng loại phương pháp thấp kém này.

Bả tờ giới thiệu như quạt quạt lấy quạt để, gã nhìn quanh bốn phía.

Bởi vì bất năng nhượng Trữ Tử Phàm hoài nghi, sở dĩ gã mua hai vé ở vị trí trung gian, bốn phía ầm ĩ, không khí oi bức, vị đạo vẩn đυ.c —

Trữ Tử Phàm, tôi vì cô hi sinh rất nhiều.

Không biết cô có thể nhượng tôi có cảm giác hoàn vốn? Chắc phải dùng được hơn một tháng ba!

Cung Duy Diệp cầm một tấm vé.

A! Ở chỗ này.

“Xin lỗi, phiền phức nhường đường một chút, xin lỗi…” Đi qua đoàn người cản trở, anh cuối cùng cũng tới chỗ ngồi của mình.

= =

= =

Thượng đế a, ngài thật biết đùa.

Bốn mắt nhìn nhau thì, Cung Duy Diệp chỉ cảm thấy may mắn lần này anh rốt cuộc từ trên cao nhìn cái tên mắt cao hơn đỉnh kia.

Thiêu cao một bên mi, tận lực bày ra biểu tình chẳng đáng nhìn gã ngồi tại chỗ. Hay, lần này ngươi rốt cuộc phải ngước nhìn ta ba! Hừ!

Tên kia là biểu tình gì!

Phương Diễm nhíu tưởng không rõ, tên kia —

Thối mặt nỗ lực duy trì một phút rốt cuộc tại anh chịu không nổi mà tan vỡ. Thống hận chính yếu kém, song song buồn bực tên kia sao cả ngày đều bãi thối mặt. Ngay khi vừa thấy gã, Cung Duy Diệp tựu nghĩ kỹ trò hề ngày hôm nay. Khi tiểu Phàm gọi cho anh, anh còn vô cùng kinh ngạc vội xem lịch xem hôm nay là ngày lành gì.

Nguyên lai —

Quên đi. Cung Duy Diệp cầm vé xoay người định rời đi. Cùng tên này xem phim còn không bằng anh về ký túc xá ăn mì cho sướиɠ.

“Cung Duy Diệp tiên sinh, lần này đúng chuyện ngoài ý muốn, anh nghĩ sau này chúng ta còn cơ hội đơn độc cùng nhau mạ? Cùng anh nói chuyện phiếm quả thực buồn chán tới cực điểm, cảm ơn anh đã cho tôi một kinh lịch không vui vẻ, mong muốn sau này tôi sẽ không phải gặp lại tình huống tương tự nữa. Tái kiến.”

Ngươi cho ai cũng muốn ở bên ngươi a!

Có ông trời mới —

!

Chờ đã!

Vì sao mình phải đi chớ?

Vừa bước ra một bước, Cung Duy Diệp tựu dừng lại.

Con ngươi trên dưới dạo qua một vòng, anh cười ranh ma, kế tục —

Căm tức —

Một bên bày ra nhãn thần hung ác căm tức nhìn khuôn mặt tuyệt ngạo của Phương Diễm, một bên hai tay bão hung ngồi bành trướng tại trên ghế.

Thử xem a! Xem ngươi làm sao làm ta tức giận bỏ đi a!

Thử xem a. Nỗ lực tới gần gã — căm tức.

Phương Diễm bị anh dựa vào gần chỉ có thể nghiêng người lệch sang bên kia. Bất minh sở dĩ nhìn vào đôi mắt đầy lửa giận của anh. Anh ta rốt cuộc muốn gì?

Bất đắc dĩ cười quay đầu lại. Người kia —

Quên đi. Phương Diễm lười tính toán, cũng mặc kệ cái tên sinh vật đơn bào có tư tưởng quái dị này. Cùng anh ta ở đây mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chẳng bằng trở về bổ sung giấc ngủ mới trọng yếu.

Thân thể hơi nghiêng về phía trước, định đứng dậy.

Đúng vậy, chính là như thế này, đi đi, không tiễn a! Cung Duy Diệp thả lỏng toàn thân tựa lưng vào ghế, hai chân mở rộng, hai tay đặt tại trên tay vịn. Lần đầu tiên có cảm giác thắng lợi. Nụ cười thắng lợi đang dần bò lên khóe miệng anh.

Phương Diễm bỗng nhiên quay đầu lại.

Vì vậy, hành động của anh bị gã thu hết vào đáy mắt.

Nhận thấy đường nhìn của gã, Cung Duy Diệp thống hận chính cư nhiên có loại cảm giác bị bắt tại trận, tương đôi môi hơi dần mở rộng trở về vị trí nguyên lai, nhãn thần phiêu hốt nhìn bốn phía.

Nguyên lai là như vậy a!

Phương Diễm cười một lần nữa ngồi trở lại vị trí, như có chút suy nghĩ xoa xoa trán.

Tốt, có bản lĩnh cùng tôi đấu, vậy tới đây a! Trận này xem ai thua trước. Hừ!

Tại hai tên các mang ý xấu len lén nhìn nhau, bộ phim Hàn đặc sắc bắt đầu trình chiếu.