Cửa hơi mở ra, lộ ra một cái đầu bất an ngó chung quanh, xác định Phương mẫu không ở bên ngoài, Cung Duy Diệp ôm một túi lớn rón rén đi vào khách phòng, cất hết mọi thứ mới rốt cuộc thở phào, lau mồ hôi trên trán. Vừa nghĩ tới còn muốn ra ngoài đối mặt với mẹ Phương Diễm dữ như cọp cái, anh lại cảm thấy đau xót khắp lưng.
Tìm một áo khoác mặc tạm, anh không muốn thong thả đi tới phòng khách, khúm núm mở miệng, “Cái kia… bác… bác gái… bác có muốn… uống gì không ạ.”
Phương mẫu một mức nhắm mắt dưỡng thần, xem ra không có ý định để ý tới anh.
Cung Duy Diệp cũng chỉ có thể tự thảo mất mặt ngồi cách bà thật xa, khóe mắt liếc nhìn hung khí lóe sáng trong tay bà, không khỏi rùng mình.
Đắn đo một chút, cuối cùng anh đứng lên đi về phía cửa, “Bác gái, cháu còn có chút việc, cháu đi ra ngoài một chút ạ…”
Không để ý tới anh? Ân, như vậy cũng tốt.
Cung Duy Diệp mất hứng mở cửa, “Phương, Phương Diễm?”
“Ra anh ở nhà à!” Phương Diễm thu hồi chìa khóa trong tay, đi vào phòng, liếc mắt liền thấy mẫu thân ngồi trên sô pha dưỡng thần.
“Này, mẹ tôi sao thế?” Tới gần bên tai Cung Duy Diệp, lén lút hỏi.
“Tôi, hình như tôi làm bác tức giận.” Hổ thẹn gục đầu xuống, “Xin lỗi.”
“Hì, sao anh lại chọc tới mẹ tôi vậy?” Phương Diễm trêu đùa tới gần anh. Thật khó thấy anh đỏ mặt. Ân, thật làm gã muốn cắn anh một cái.
“Tôi —”
“Diễm nhi!” Phương mẫu Trần Nhạc Vân thanh âm như sư tử rống cấp cấp truyền tới. Vừa nhìn thấy nhi tử cùng nam nhân kia đứng gần như vậy, lửa giận của bà chợt thăng cấp. Sao thằng bé lại —
Phương Diễm quay đầu, không mất ưu nhã hai tay đặt tại túi quần, thong thả đi phía bà, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Mẹ hỏi con, sao lại thay đổi khóa cửa? Mẹ vốn định mang ít đồ ăn cho con, cư nhiên không mở được cửa, nếu không phải anh ta ở bên trong gọi vọng ra, mẹ đã đi về rồi. Con nói đi, sao con lại mang người như vậy về nhà hả? Một kẻ quê mùa không có giáo dưỡng. Mau bảo hắn ta cút đi.” Phương mẫu chỉ vào Cung Duy Diệp, thở hồng hộc chỉ trích.
“Mẹ,” Phương Diễm không hờn giận nhíu mày, “đừng nói khó nghe như vậy, anh ấy làm gì mà mẹ giận thế?”
“Vì sao à? Sao con không tự đi hỏi hắn ấy.” Không được. Căn bản là không thể nhìn thấy tên này. Vừa nhìn thấy hắn huyết áp của bà liền tăng vọt.
Phương Diễm kinh ngạc quay đầu, “Duy Diệp, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Cung Duy Diệp nhức đầu, “Cái kia… hay… hay… cái kia… phòng ngủ…”
“Được rồi, được rồi, nói cũng không nên thân.” Phương mẫu cầm cổ tay Phương Diễm, kéo về phía phòng ngủ, “Anh ta dám không cho mẹ vào phòng con, không biết anh ta nghĩ gì nữa. Con mau xem có thiếu gì không. Mẹ thấy anh ta không phải người tốt đâu, Diễm nhi, con mau đuổi anh ta đi đi…” Vừa lải nhải vừa bước nhanh, rất sợ bị ngăn cản, bà cầm lấy nắm cửa, vội vàng mở.
Phương Diễm không chút hứng thú đi vào trong phòng, nhìn quanh, “Mẹ, thiếu gì à?”
Có gì đó tại khóe mắt gã lúc ẩn lúc hiện, Phương Diễm nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Cung Duy Diệp đang nỗ lực vẫy vẫy gã, miệng hé ra hợp lại rất mê người. Nếu không phải có mẹ gã ở đây, gã đã phác tới đại khai “cật” giới. Phương Diễm lộ ra ánh mắt sắc dục, nhắm mắt lại nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nuốt nước bọt, trong lòng thầm nói — minh bạch, minh bạch, darling, tôi biết anh rất muốn, nhưng chúng ta phải chờ một chút, đợi mẹ tôi đi, tôi nhất định sẽ làm anh thỏa mãn.
Cuối cùng còn khẽ liếʍ môi.
Cái gì?
Cung Duy Diệp vẫn hoa tay múa chân bị động tác của gã giật mình đứng yên, trừng lớn mắt, mặc cho máu xông lên mặt cùng đỉnh đầu, chỉ thiếu không bốc khói. Tên này sẽ không —
Chết tiệt.
Nắm chặt tay, vừa định huy tới, Phương mẫu quay người lại —
“Khái khái khái…” Ngẩng đầu, tay trái mở ra, tay phải lúc thì xoa xoa, khi thì đấm đấm, ra vẻ rất mỏi, liếc trộm Phương mẫu.
Cho anh một bạch nhãn, Phương mẫu cấp tốc quay đầu lại dò xét — “A?”
Phương Diễm theo ánh mắt của bà nhìn lại, “A?”
Gã hai bước chạy về phía bức ảnh, vuốt nửa bên vốn có ảnh Cung Duy Diệp ngại ngùng cười, hiện giờ chỉ còn một lỗ thủng lớn lộ ra bức tường phía sau, không ngừng được cao giọng quát, “Ai làm thế này?”
Bức ảnh này chụp tháng trước khi bọn họ tới khu vui chơi, Phương Diễm tay khoát lên vai anh, hai người rất tùy ý đi trên con đường đầy người, hoàn toàn không chú ý bị một thợ chụp ảnh chụp, sau đó ngăn họ lại hỏi có thích hay không, chỉ cần mười đồng. Đây là bức ảnh tối chân thực, tối hoàn mỹ nhất Phương Diễm thấy, có lẽ bởi vì tự nhiên, không tạo hình, làm bức ảnh rất hài hòa. Trong bức ảnh là một đôi tình nhân chân chính đang chìm đắm trong hạnh phúc, Phương Diễm liền cho anh ta một trăm đồng, cầm bức ảnh yêu thích không buông tay, khi trở về liền phóng to bức ảnh cỡ bức tường, đóng khung treo trong phòng ngủ, mỗi ngày đều phải thưởng thức một lúc.
Hiện tại, trong bức ảnh chỉ còn một mình gã quay lỗ thủng bên kia ôn nhu cười. Duy Diệp, anh đâu rồi…
Bốn con mắt song song nhìn về phía Cung Duy Diệp đứng ở cửa, chờ bị phạt. Anh sa sút tinh thần cúi đầu.
“Duy Diệp, anh biết tôi thích nhất bức này mà —”
“Thật không hiểu cậu nghĩ gì nữa.” Người này thật kỳ quái, không trộm gì hết, chỉ hủy ảnh chụp, không phải sẽ có tật xấu gì chứ. Chính phải bảo Diễm nhi đừng tiếp xúc với tên này nữa.
Đến đây đi, mắng chửi đi, tôi biết đều là lỗi của tôi. Sở dĩ —
Gì? Sai. Sao lại là lỗi của mình chứ? Cung Duy Diệp đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu, nhìn Phương Diễm. Tên này chắc không phải vẫn chưa nghĩ ra gì chứ?
Nhìn đôi mắt xanh thẳm trong suốt kia, Cung Duy Diệp chỉ cảm thấy thất bại, còn thiếu mỗi nghiến răng nghiến lợi trừng gã.
Cậu ta học nấu ăn nhanh như thế, sao lúc này lại ngu ngốc đến vậy? EQ = 0, chắc chắn bằng 0…
Trần Nhạc Vân khẽ uống một ngụm hồng trà, hòa hoãn tức giận trong lòng, vừa ngẩng đầu liền thấy cái tên Cung gì đó. Hừ, quay mặt đi, dù sao bà cũng không hứng thú muốn biết. “Diễm nhi, bức ảnh kia chụp gì?”
Đùi phải khoát lên đầu gối chân trái, Phương Diễm thuận miệng liền đáp, “tháng trước con cùng —”
“A — bác gái —” Cung Duy Diệp kinh hoảng hô to đưa tới đường nhìn của hai người, ngây ngốc cười hai tiếng, “Hắc hắc… bác à, mùi vị trà thế nào ạ?”
Loại người gì thế này! Trần Nhạc Vân ghét bỏ trừng anh vài lần, kế tục nhìn Phương Diễm.
“Thưa bác, kỳ thực kia là, là ảnh chụp của Phương Diễm, với cô gái cậu ấy thích.” Rất sợ gã nói sai điều gì, Cung Duy Diệp vội vàng xen vào.
“Cô gái con thích? Diễm nhi, con đã thích cô bé nào rồi à?”
“Ách… con có thích một người.” Phương Diễm cười đáp, ánh mắt liếc nhìn nam nhân đứng ngồi không yên. Nhìn anh sốt ruột như vậy thật thú vị.
“Ân? Thật à? Vậy sao con không giới thiệu với mẹ, thằng nhóc này, hại ba mẹ lo lắng tìm người cho con xem mắt. Hôm nay đi, con bảo con bé đến nhà mình để ba mẹ gặp mặt.”
“Lá gan người đó nhỏ lắm, không dám tới gặp ba mẹ đâu.”
“Không dám? Nói gì chứ, ba mẹ rất thoáng đấy, không bắt con phải tìm người môn đăng hậu đối đâu. Chỉ cần con thích ba mẹ sẽ đồng ý, quan trọng nhất con bé phải ngoan ngoãn. Chỉ gặp mặt thôi mà, ba mẹ cũng đâu ăn con bé.”
“Người đó vẫn sợ a, anh nói đúng không, Duy Diệp?” Phương Diễm đẩy luôn câu chuyện cho anh.
“A?” Mồ hôi lạnh theo trán từng giọt, từng giọt rơi xuống. Phương, Diễm! Cậu đợi đấy, lát nữa sẽ biết tay tôi!
“Hỏi anh ta làm gì? Lẽ nào anh ta cũng biết? Được rồi, Cung gì đó, tôi còn chưa hỏi cậu, vì sao cậu không cho tôi vào phòng Diễm nhi? Vì sao cậu lại hủy bức ảnh? Cậu định quấy rối thằng bé phải không?”
“Cháu…” Cung Duy Diệp lấy tay lau mồ hôi, vẻ mặt đau khổ nói: “Bác à, không phải đâu, cháu, cháu…”
“Cháu cái gì cháu, cậu không biết nói à!”
Con mắt lo lắng liếc nhìn xung quanh xem anh có linh cảm gì không, đột nhiên bóng đèn trong đầu sáng ngời, lại ngây ngốc cười nói: “Ha ha, kỳ thực là thế này, bác à, bởi vì, bởi vì cháu cũng thích cô bé đó!”
“Cái gì? Cậu cũng thích con bé?” Trần Nhạc Vân trừng mắt, “Cậu và con tôi là tình địch?”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy, ha ha…” Nói vậy hẳn có thể giải thích hành vi kỳ quái của anh đúng không?
“Đúng gì mà đúng. Sao tôi không biết chúng ta là tình địch nhỉ?” Phương Diễm ý xấu liếc nhìn anh.
Đủ rồi đấy, cậu cũng đừng làm tôi thêm phiền nữa. Ánh mắt của Cung Duy Diệp hầu như muốn đâm người bị thương.
“Hoang đường, Diễm nhi, vì sao con lại mang tình địch về nhà? Vậy không phải hắn ta sẽ biết hết mọi chuyện? Con làm sao có thể truy được con bé chứ?”
“Đúng đấy ạ. Cháu cũng thấy cậu ấy rất hoang đường, cô bé ấy rất đẹp, cháu sợ bác thấy sẽ nhịn không được thích cô ấy, cho nên mới hủy bức ảnh kia, hắc hắc… hơn nữa cô ấy rất lương thiện, rất ngoan ngoãn, hiện giờ rất khó tìm được người như cô ấy.” Liếc nhìn gã, Cung Duy Diệp đắc ý cười rạng rỡ. Hừ!
“Anh làm bà mối đấy hả?” Phương Diễm lạnh lùng giở mặt.
“Thật sự tốt như anh ta nói à?” Trần Nhạc Vân cõi lòng đầy mong chờ kéo kéo tay con trai, “vậy nhất định phải để ba mẹ gặp con bé.” Sau đó lại nghĩ, không quá đúng. “Uy, Cung thập yêu, nếu con bé tốt như vậy sao cậu không theo đuổi?”
“Hắc hắc… cô ấy không thích cháu, cũng đâu còn cách nào khác.” Xấu hổ nhức đầu, lại nhớ tới chuyện cũ năm xưa. Ai!
“Nói vậy anh vẫn còn thích cô ta?” Nam nhân mặt dài ra, ngữ khí bất thiện.
“A?” Anh chỉ đùa thôi mà, tên này chắc không nghĩ anh nói thật đấy chứ. “Không, không, hắc hắc… đã hết hy vọng, hết hy vọng rồi, hắc hắc…”
Không để ý tới anh, Trần Nhạc Vân lực chú ý lại quay về Phương Diễm. “Diễm nhi…”
“Mẹ, đừng nghe anh ta nói bậy, con từ trước tới giờ chưa từng thích người anh ta nói, người con yêu là người khác.”
“Người, người khác?” Sao lại có thêm người nữa? Trần Nhạc Vân bị làm cho đầu óc quay cuồng. “Vậy đó là ai?”
“Một tên ngốc, hỗn đản đến nấu cơm cũng không biết! Không biết làm việc nhà, giặt quần áo không sạch xà phòng, suốt ngày không có việc gì làm chỉ biết nghĩ linh tinh, có một đống lớn quy tắc chó má, hơi tí là hoài nghi con có người khác, hoài nghi con không yêu mình. Không chịu an phận, chỉ biết nghĩ cách dằn vặt con, quả là một tên ngu ngốc tới cực điểm, một kẻ tự ti cuồng làm hận tới nghiến răng nghiến lợi, vậy mà con còn yêu tên đó như vậy, cư nhiên còn muốn cùng người đó ở bên nhau đến khi về già. Cho dù mọi người trên thế giới không tiếp thu bọn con, dù phải tới sao hỏa, tới mặt trăng, con cũng muốn nắm chặt tay người đó, không bao giờ buông ra.”
Ngu ngốc, anh thật sự minh bạch tôi yêu anh nhiều thế nào chứ?
Ngu ngốc, anh cho rằng tâm động như vậy còn có thể có lần thứ hai à?
Trừ anh ra, tôi không bao giờ nguyện ý nếm thử lần nữa.
Không, tôi căn bản không có cách nào nếm thử nữa, bởi vì mỗi đêm anh ngủ, tim tôi lại len lén chui vào trong cơ thể anh, cũng không lấy ra được nữa. Sở dĩ, Duy Diệp, tôi chỉ có thể yêu anh…
Cung Duy Diệp giống như đà điểu cúi đầu rất thấp, tự trách cùng hổ thẹn, trong đó lại có chút ngọt ngào chậm rãi tan chảy…
Phương Diễm, xin lỗi, tôi thật ngốc nghếch, có thể có cậu ở bên tôi, tôi nguyện ý làm một tên ngốc vĩnh viễn chỉ yêu cậu, có cậu che chở, tôi không còn lo lắng nữa…
Phương Diễm, không, darling, xin lỗi, tôi sẽ không làm cậu tức giận nữa, chuyện gì cũng sẽ không lo lắng nữa, chúng ta chỉ cần yêu nhau là được. Tôi chỉ cần tin tưởng cậu, cậu yêu tôi, không hề hoài nghi, chúng ta đã bắt được hạnh phúc của mình, chúng ta sẽ cùng nhau thủ vững hạnh phúc đó…