Chương 47: Hạnh phúc (6)

Thật khó có dịp tên này về muộn. Cung Duy Diệp vui vẻ, muốn trổ tài cho tên kia ngạc nhiên. Tắm rửa, thay đồ ở nhà, xắn tay áo, bước vào nhà bếp, mở tủ lạnh — ân, không sai, rất nhiều nguyên liệu, chỉ cần đủ thời gian, bốn món đối với anh không là vấn đề, bất quá anh sẽ không thể đảm bảo chất lượng.

Thực kỳ lạ. Đều là người, đều học nấu ăn cùng lúc, sao anh lại ngốc như vậy chứ. Nấu ăn lúc thì cho quá nhiều muối, lúc lại chẳng có vị gì hết. Cá làm không sạch, thịt lợn nấu còn sống, gà vẫn cứng ngắc, vịt lại cho quá nhiều dầu. Quên đi. Món mặn khó sửa lại, vậy làm nhạt chút là được. Tráng trứng rõ ràng rất đơn giản, sao cuối cùng lại biến thành đen xì như than? Rõ ràng miếng đậu trước khi nấu vẫn còn thành từng miếng, trông rất đẹp mắt, vì sao lúc nấu lại biến thành bã đậu? Di? Canh cá sao đen ngòm thế này? Rõ ràng lúc Phương Diễm làm đâu phải màu này? Chẳng lẽ bởi mình bỏ thêm xì dầu vào? Lẽ nào canh cá không cần cho xì dầu vào?

Vừa nghĩ tới những khứu sự bị gã chửi mắng, Cung Duy Diệp không khỏi cười khổ.

Bất quá thỉnh thoảng cũng muốn vì tên kia làm chút gì, không biết cậu ta có thể cảm động khóc lớn không nhỉ?

Lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, chợt nghe thấy có tiếng mở cửa.

Cái gì? Về sớm vậy à? Rõ ràng gọi điện nói còn họp, có lẽ một hai tiếng nữa mới về, hại anh đang muốn chuẩn bị thi thố tài năng đều không còn chút tâm tình gì nữa. Cau mày gọi, “Cậu về rồi à?”

“Leng keng… leng keng…” Tiếng chuông cửa cấp thiết vang lên.

Gì chứ! Cung Duy Diệp buông đồ trong tay, rửa tay, chạy ra mở cửa. “Cậu có chìa —”

Ngoài cửa đứng một nữ nhân trung niên quý phái, tay đeo ví da, mang theo một túi lớn. Trang phục đẹp đẽ làm cho hoa mắt, chỉ là tức giận trên mặt bà làm anh không hiểu.

“Xin hỏi bác —”

“Cậu là ai?” Nữ nhân quan sát anh từ trên xuống dưới, trong giọng nói không giấu khinh miệt.

“Tôi, tôi là —” kỳ quái, vì sao anh phải trả lời chứ, ho nhẹ một tiếng, cả tiếng hỏi: “Xin hỏi bác tìm ai?”

“Vì sao cậu lại ở trong nhà con tôi? Quan hệ của cậu với nó là gì?”

Cái gì? Con… con trai?

Cung Duy Diệp há hốc mồm sửng sốt chừng mười giây, mới tỉnh lại vội vàng mời bà vào trong nhà, bưng trà đảo thủy, cung kính ngồi ở một góc sô pha, tượng như con dâu bị ức hϊếp. “Thưa bác, cháu là bạn của Phương Diễm, bởi vì… chỗ cháu ở tạm thời không cho thuê nữa, bởi vậy… cháu mới ở nhờ đây một thời gian.” Kẻ có tiền thực sự không giống người thường, bảo dưỡng tốt như vậy, thoạt nhìn không giống mẹ Phương Diễm. Nhớ tới trữ thẩm ở nông thôn, ai, quả thực khác nhau một trời một vực, lần sau phải mua tặng bác ấy vài món mỹ phẩm mới được.

“Diễm nhi đồng ý?” Xoi mói nhìn xung quanh chén trà xem có vết nước chè không, nhìn bàn trà có bụi không. Ân, coi như sạch sẽ, người dọn dẹp lần này có thể dùng được.

“A? Úc úc…” Len lén liếc nhìn, Cung Duy Diệp liên tiếp gật đầu.

“Cậu dự định ở đây bao lâu?” Mắt miết hướng anh, Phương mẫu chậm rãi lấy ra hộp thức ăn.

“Cũng, không lâu lắm.” Rõ ràng có bật điều hòa, giờ cũng đã tháng chín rồi, đâu còn nóng nữa, nhưng sao anh cứ chảy mồ hôi vậy.

“Cất những thứ này vào tủ lạnh. Nói với người giúp việc nhớ phải đặt vào lò vi sóng hâm nóng, lúc xào lại nhớ đừng cho nhiều ớt vào, không tốt cho dạ dày của Diễm nhi.” Hạ xong mệnh lệnh, Phương mẫu nâng lên chén trà, khinh xuyễn một ngụm, hai hàng lông mày lập tức đảo dựng thẳng, “Đây là trà cậu pha à? Người sao có thể uống được?” Liếc nhìn anh, tức giận đặt chén trà xuống đĩa đựng, “Này, cậu còn ngồi đó làm gì?”

“A? Vâng, vâng…” Cung Duy Diệp cuống quýt ôm lấy hộp đựng thức ăn chạy vào nhà bếp. Chịu không nổi nữa, mẫu tử hai người sao lại cùng một dạng chứ. Nhìn ai đều không vừa mắt, chẳng lẽ anh có khuôn mặt khiếm tiền người khác à.

“Cậu là bạn thế nào với Diễm nhi, sao tôi chưa từng nghe nó nhắc tới?” Vẻ mặt keo kiệt, Diễm nhi chúng ta sao có thể quen người như vậy?

“Hắc hắc… Bọn cháu mới quen biết không lâu, không lâu.” Vừa cười ngây ngốc vừa vò đầu nghĩ cách trả lời.

“Hỏi cậu là bạn bè thế nào, không hiểu tiếng Trung à?”

“Hắc hắc… Cái này, cái này —”

“Quên đi, quên đi, tôi cũng lười biết.” Phất tay nhịn không được anh ấp úng, “Tôi nói cho cậu biết, tìm được chỗ ở lập tức dọn ra ngoài, Diễm nhi của chúng tôi quen ở một mình rồi, không thích có người quấy rối. Thực không hiểu nổi, thằng bé vốn thích sạch sẽ, sao lại đồng ý cho người khác cùng ở chứ.” Năm ngoái bảo Diễm nhi để anh họ từ Mỹ về ở hai ngày, thằng bé không nói gì thuê một phòng ở khách sạn năm sao, tươi cười nghênh anh họ tới đó, còn nói cái gì, “Sao có thể để anh ở phòng phổ thông như vậy, ít ra phải như ở đây mới dám miễn cưỡng anh ở tạm, anh họ, anh đừng ghét bỏ, em chuẩn bị không chu toàn, có cơ hội nhất định bồi thường anh. Đúng rồi, anh cần gì cứ nói cho em, em nhất định sẽ chọn đồ tốt nhất.” Làm nhân gia vui kinh khủng, kỳ thật đúng không muốn cho người khác dùng bất luận thứ gì của nó, cũng không thích trong phòng có vị đạo của người khác. Giờ lại đổi tính, không biết tìm đâu ra người quê mùa thế này, còn nhượng hắn ở cùng. Thực sự không hiểu thằng bé đang nghĩ gì nữa.

“Úc, cháu, cháu biết rồi…” Gục đầu xuống, xem ra anh không được hoan nghênh rồi.

“Cậu mặc gì thế hả? Một chút lễ phép cũng không hiểu, mau đi thay đi. Tôi nhìn chướng cả mắt. Có người vào nhà lâu vậy rồi còn mặc áo ngủ. Giáo dưỡng học ở đâu thế hả?”

“Cháu —” Chịu đựng! Cung Duy Diệp căm giận cúi đầu về phòng.

Giáo dưỡng!

Hừ, quả là một nhà có giáo dưỡng!

Thay y phục, vừa mở cửa phòng, Phương mẫu đột nhiên xuất hiện làm anh giật mình. “Bác, bác gái, bác —”

Phương mẫu trừng mắt hồ nghi nhìn anh, “Vì sao cậu vào phòng con tôi thay đồ?”

A? Xong xong, anh quên mất đây là phòng Phương Diễm. Mồ hôi ơi, mày đừng chảy ra nữa, tao tắm rồi mà. “Đúng… là thế này… hắc hắc… hắc hắc… cái kia… thưa bác… Úc… đúng rồi đúng rồi… tủ quần áo phòng khách bị hỏng… sở dĩ cháu… cháu để nhờ ở phòng Phương Diễm.”

Mồ hôi, lướt qua mặt, chảy tới cằm, Phương mẫu cuối cùng cũng buông tha anh, thu hồi đường nhìn gắt gao, “Mở cửa, để tôi vào xem.”

“Úc, úc, vâng.” Cửa hơi mở ra, đầu như bị dòng điện chạy qua, anh vội vàng đóng chặt cửa lại, run rẩy nói: “Bác… bác gái… cái kia… lần sau xem được không… trong phòng… có chút bừa bãi.”

“Cậu nói gì hả?” Phương mẫu tiến lên một bước, “tránh ra.”

“Không, không được, cái kia, thực, thực sự rất bừa.”

“Cậu —” Khó tin liếc nhìn anh, Phương mẫu nổi giận đùng đùng đưa tay về phía cửa.

Cung Duy Diệp mắt sắc tiến lên cầm lấy nắm cửa, “Xin lỗi bác… bác chính… chính…”

“Cậu làm gì thế hả? Tôi bảo cậu mở cửa. Tôi muốn vào phòng con tôi, cậu dựa vào cái gì cản tôi.” Vừa nói vừa tiến lên đẩy cửa.

“Xin lỗi…” Cung Duy Diệp hai tay nắm chặt nắm cửa, cắn răng cúi đầu che trước mặt bà.

“Cậu, cậu, cậu…” Phương mẫu biến mất toàn bộ phong độ, dùng ví da đánh liên tục vào lưng anh, “tên điên này, cút ngay cho ta, cút ngay…”

“Xin lỗi… xin lỗi…” Chật vật chịu đựng đau đớn trên lưng, hai tay nhưng nắm chặt lấy nắm cửa, nhất quyết không buông.

“Mau buông tay ra, cút ngay —”

“Xin lỗi… bác…” Ngoại trừ xin lỗi, anh thật không biết nói gì.

“Không buông này, không buông này, tôi đánh chết cậu.”

“Vâng… xin lỗi… bác gái…” Đau, đau, đau, cái dây xích kim loại kia thật không phải để đùa, cắn chặt răng, Cung Duy Diệp mặt nhăn nhó, liều mạng xin lỗi.

Hai phút sau, Phương mẫu mệt mỏi thở hồng hộc mới chịu ngừng tay, hai mắt vẫn tàn bạo nhìn nam nhân trước mắt thà chết không chịu khuất phục. “Cậu, cậu, cậu cứ chờ đấy, chờ Diễm nhi trở về tôi muốn cậu lập tức rời khỏi đây.” Dứt lời xoay người, vừa tiến lên nửa bước lại quay lại đá mạnh tại bắp chân anh, mới đi về phía sô pha.

Xoa xoa bắp chân, Cung Duy Diệp ủy khuất buông tay, hấp hấp mũi, lo lắng nhìn bà, len lén đi tới trước gương, xoay người —

Dưới áo sơ mi màu trắng, từng đạo hồng ấn rõ ràng có thể thấy được. Khẽ ấn một cái, đau rát, anh không khỏi hút hấp mũi.

Ô… người nhà này sao toàn phần tử bạo lực vậy.

“Alô, Diễm nhi, mẹ đây. Con lập tức về đây cho mẹ… Đúng, đúng nhà con… Mẹ không quan tâm con có họp hay không, hủy ngay, về đây ngay lập tức… Con về sẽ biết… Không về sẽ biết tay mẹ.”

Thanh âm nữ nhân vừa biến mất, Cung Duy Diệp đoán bà đã tắt máy, anh vội vàng vào phòng ngủ, khóa cửa phòng lại.

Đối mặt với chứng cứ phạm tội trong phòng, anh vẻ mặt đau khổ tìm một túi to, dùng tốc độ như bảo mẫu siêu cấp thu thập toàn bộ những thứ không nên tồn tại. Bàn chải, khăn mặt, ảnh chụp, nội y, trơn tề, mẹ nó, cả gối cũng phải thu hết. Thu dọn hết rồi, vừa mới thả lỏng đã bị hình ảnh trước mắt làm đứng sững.

Đây, đây, đây, đây là…

Thượng đế a, ngài thật không yêu tôi…

Trên tường là bức ảnh hai nam nhân cao to, anh tuấn đang — cười với anh…

Vỗ vỗ trán. Ai tới cứu tôi với…