Chương 46: Hạnh phúc (5)

Cuộc đời này, nếu ngay một người mình yêu thương cũng không có, cuộc sống như vậy tẻ nhạt làm sao!

Cuộc đời này, nếu tìm được nửa kia của mình, nhưng bởi vì hữu duyên vô phận, cuối cùng không thể bên nhau, vậy thê lương biết bao!

Cuộc đời này, nếu tìm thấy một nửa của mình, lại gắn bó suốt đời, vậy còn gì để tiếc nuối!

Lông mày kiên nghị, mí mắt che đi tia nhìn ôn nhu, trái tim từng bị tổn thương bởi nguyệt quang lạnh lùng dần được sưởi ấm, cuối cùng bị vây kín, trốn không thoát. Chiếc mũi cao thẳng, nụ cười bên môi như có như không, Phương Diễm, cậu tuấn mỹ như vậy, thật sự thuộc về tôi ư?

Ngồi bên cạnh, thưởng thức nam nhân chợp mắt trên sô pha, Cung Duy Diệp khẽ cười, cúi xuống nhìn gã.

Chính vẫn nghĩ không thể tin nổi. Chính hà đức hà năng lại được nam nhân xuất sắc như vậy yêu thương.

Phương Diễm, nếu không có tôi, cậu sẽ có rất nhiều nữ nhân bên mình, dù tới đâu cũng luôn là tiêu điểm của nhiều người cùng những tiếng thét theo không dứt.

Ân? Nghĩ lại, vậy chẳng phải giống quái vật? Lắc đầu. Quên đi quên đi. Đừng nghĩ nữa, chỉ càng đau đầu thôi.

Đột nhiên nhớ tới những cô bé trong rạp chiếu phim lần trước, có lẽ cũng bị gã mê hoặc? Nói gì như đồng tính yêu nhau, nếu bọn họ là hai ông già bảy tám mươi tuổi cùng đi xem phim, sao có thể đưa tới nhiều chú ý đến vậy?

Bảy tám mươi tuổi?

Thật có thể ư? Tôi cùng cậu lưng còng cùng nhau ngồi trong rạp chiếu phim, tay nắm tay, đeo kính lão, xem một bộ phim tầm thường? Thực sự có ngày đó ư? Phương Diễm, tôi thật có chút mong chờ, có thể không…

Giấu chờ mong trong ngực, chờ mong không dám mơ tưởng…

Cung Duy Diệp cầm điện thoại trên bàn, chụp ảnh gã, thỏa mãn gật đầu, nghĩ một chút, anh cúi xuống, khẽ hôn Phương Diễm.

“Xoàn xoạt.”

Đang đắc ý thưởng thức, nam nhân trát trát mắt, còn chưa tỉnh hẳn, khẽ hỏi. “Anh vừa làm gì thế?”

Đưa ảnh chụp tới trước mắt gã, giảo hoạt uy hϊếp. “Uy, thấy chưa, hừ, ảnh chụp này nếu đưa tới chỗ báo chí ngươi cũng biết sẽ thế nào đúng không? Nếu không muốn bị công khai, ngày mai lập tức phải chuyển năm trăm vạn vào tài khoản của ta, nếu không cứ đợi xem bản tin sàng mai a. Ha ha…” Cười đến ác độc.

Dụi dụi mắt, nhìn rõ ảnh chụp trong điện thoại, Phương Diễm phi thường phối hợp làm vẻ sợ hãi, “Đừng đừng, tôi sẽ chuyển ngay, nhưng cẩu tử tiên sinh, ngài không cảm thấy năm trăm vạn quá ít à? Chẳng lẽ việc riêng của Phương giám đốc tôi đây chỉ đáng giá có vậy? Uy, sao ngài có thể làm giảm giá trị của tôi thế hả? Không được, ít nhất phải tăng lên năm nghìn vạn, còn không tôi sẽ không đưa.”

“Hắc, rất dũng cảm, ngươi nghĩ đơn giản nhỉ, nhìn thân thể mình đi, còn dám nói năm nghìn vạn? Alô, cửa hàng đồng nát đấy phải không? Chỗ tôi có người nhảy lầu đang bán phá giá đây, năm mươi, tôi vừa bán vừa cho đấy. Cái gì? Quá đắt? Thân thể cũng coi như cường tráng, làm việc nặng cũng có thể chấp nhận, dùng cũng được hai năm nữa đấy, nếu không có thể — ai, cậu làm gì vậy, đừng tới đây — a — tôi sai rồi, tôi sai rồi, ha ha… Được rồi, được rồi, xin lỗi, xin lỗi… Darling, darling… Ai nha… cứu tôi với… gϊếŧ người… Ha ha…”

Trên sô pha, hai nam nhân ngươi truy ta trốn, cuối cùng bị Phương Diễm cậy mạnh đè lại, Cung Duy Diệp cười xin lỗi. Vừa hé miệng, đã bị một đôi môi ấm áp che lại, tiểu trùng hoạt thấp cũng nhân cơ hội tiến vào trong thiên đường ấm áp.

“Ngô… Phương… Phương Diễm…” Cung Duy Diệp mất rất nhiều sức mới đẩy được gã ra, thở hổn hển, đôi mắt thâm tình, “Phương Diễm, cậu, sẽ yêu tôi bao lâu?”

“Rất lâu rất lâu.” Một lần sao đủ, Phương Diễm sốt ruột trả lời, đôi mắt tỏa sáng tìm kiếm đôi môi anh.

Cung Duy Diệp hai tay đỡ trước ngực gã, tiếu ý dạt dào, “Rất lâu đúng bao lâu? Cả đời?” Cả đời, một từ không tưởng, nhưng bùi tai làm người nghe tuyển trạch tin tưởng. Dù cho chỉ nghe thôi cũng đủ rồi.

“Được, cả đời, cả đời.” Thứ khát vọng ở ngay trước mắt, dù muốn gã tin “lợn biết trèo cây” gã cũng sẽ liên tục gật đầu đồng ý.

“Uy, cậu nghiêm túc đi chứ.” Một quyền đánh tới, Cung Duy Diệp phẫn nộ nhìn gã.

“Ai!” Chán nản ngồi xuống cạnh anh, Phương Diễm hai tay để sau đầu.

Cung Duy Diệp dựa vào gã, gương mặt kề chóp mũi của gã, “Phương Diễm, cậu sẽ yêu tôi cả đời chứ? Năm mươi năm, năm mươi năm chỉ yêu một người, không hề thay đổi?”

Bảy tám mươi tuổi, Phương Diễm, cậu có biết tôi mong đợi ngày đó tới mức nào không? Dùng đôi tay nhăn nheo xoa nếp nhăn trên khuôn mặt cậu; dù trong miệng chỉ còn răng giả vẫn hôn lên đôi môi cậu, dùng thân thể gầy trơ xương ôm lấy cậu; dùng thanh âm già nua khàn khàn nói với cậu, darling, cả cuộc đời này, tôi yêu cậu, cảm ơn cậu cũng yêu tôi… Phương Diễm, có lẽ cậu cũng sẽ biến thành một lão già ngoan cố, ngẩng cao đầu phong sương nhiễm bạc, vẻ mặt xem thường mắng tôi, ngu ngốc, đừng nói những lời nổi da gà. Phương Diễm, mơ ước này làm sao có thể thành hiện thức, chỉ là hiện tại tôi muốn nghe thấy —

“Năm mươi năm? Sao có thể chứ? Năm mươi năm yêu một người không hề thay đổi, cũng không ngu ngốc, cần gì phải nói những lời lừa mình dối người như vậy? Đó là việc không tưởng, sợ rằng không ai làm nổi.”

Như vậy à! Cũng đúng. Cung Duy Diệp chưa từ bỏ ý định kế tục truy vấn, “Vậy ba mươi năm thì sao? Ba mươi năm được chứ?” Ba mươi năm sau không còn mong muốn, không nhớ tới cậu.

“Quá dài quá dài, mất ba mươi năm, cuộc đời tôi còn gì lạc thú nữa, không có khả năng.” Từ từ nhắm hai mắt, phẩy tay, nói rất đương nhiên.

“Vậy hai mươi năm được không? Cũng đâu có tham lam đâu.”

“Như vậy còn nói không tham à? Hai mươi năm, con người có thể sống mấy lần hai mươi năm chứ? Lâu lắm.”

Nụ cười càng ngày càng tắt dần, buồn bã nơi khóe mắt tăng lên, Cung Duy Diệp tận lực bình tĩnh hỏi: “Mười năm? Mười năm cũng không được à? Đã rất ngắn rồi.”

“Khó lắm, suốt mười năm phải nhìn một khuôn mặt, anh không thấy chán à?”

Tuy biết gã không nói thật, trái tim nhưng vẫn như bị ai bóp chặt, mắt bất tự giác nhìn về ngực gã, “Năm năm thì sao? Không thể, không thể ít hơn nữa.”

“Không được. Mấy cô gái lúc trước tôi hẹn hò nhiều nhất cũng chỉ hai tháng, anh còn muốn tới tận năm năm.”

Nụ cười biến mất, ánh mắt mất đi thần thái bi ai cầu xin gã, “Ba năm nha.”

“Ba năm? Có thể ngắn hơn không?”

“Một năm. Đây là hạn cuối, không thể ít hơn.”

“Một năm a…”

“Đúng một năm.” Cung Duy Diệp đột nhiên như dã thú nổi điên kéo áo Phương Diễm, nhãn thần hung ác, tuyệt vọng nhìn gã, thân thể run rẩy không giấu được vết thương trong tim, thở hổn hển quát lớn, “Một năm, không thể ít hơn, từ khi chúng ta quen nhau đến khi kết thúc, chỉ cần một năm! Tôi chỉ cầu cậu một năm ngắn ngủi yêu nhau, sau đó chúng ta sẽ chia tay, kết hôn, có con cái, quên đi một năm hoang đường. Tôi không thể quay lại làm bằng hữu của cậu, tôi làm không được, tôi cũng sẽ không gặp lại cậu nữa, cả đời này không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa, tới ngày tôi chết đi, tôi cũng sẽ không nói yêu cậu nữa, chúng ta vĩnh bất tương kiến!”

Như vậy được rồi chứ? Vậy có thể cho tôi một năm ngắn ngủi chứ? Chỉ còn mấy tháng nữa đã tròn một năm rồi, tôi cũng không cầu xin nhiều hơn. Phương Diễm, Phương Diễm, đừng nói quá lâu nữa, dù tôi luôn nghĩ mình sẽ không lưu ý, sẽ không tưởng niệm, nhưng chỉ một câu nói của cậu thôi, tim tôi cũng đã đau đớn lắm rồi. Tôi còn có thể cảm thụ hơi ấm của cậu bao lâu nữa đây? Tôi luyến tiếc buông tay. Dù chỉ một giây ở bên cậu tôi vẫn muốn nắm chặt. Tới ngày tôi chết cũng không xuất hiện trước mặt cậu? Vĩnh bất tương kiến? Nhưng tôi thật sự có thể quên được cậu?

Tôi sẽ không thể cảm thấy hơi thở của cậu nữa, cậu cũng sẽ không ôn nhu hôn lên trán tôi nữa, trong mắt tôi sẽ không còn ảnh ngược của cậu nữa. Phương Diễm, vậy cậu sẽ không thấy phiền nữa đúng không. Không bao giờ vất vả nữa, vì nam nhân như tôi mà vất vả. Từ nay về sau, cùng một nữ nhân hạnh phúc tới cuối đời.

Phương Diễm trừng lớn mắt, trong mắt tràn đầy khuôn mặt đau đớn của anh, thô lỗ xoay người đặt anh ở dưới, hai tay nắm hai gò má anh, ánh mắt âm lãnh lưu luyến trên khuôn mặt anh, gân xanh trên trán bại lộ, khuôn mặt đỏ bừng tràn ngập cuồng nộ khó có thể tin, dùng âm lượng đinh tai nhức óc quát lớn: “Mẹ nó. Nói lại lần nữa xem. Một năm? Một nam anh đã muốn cút đi phải không? Tôi cả ngày làm bộ đáng thương hầu hạ anh như đứa ở, anh cư nhiên dám nói một năm. Thế nào? Dùng xong một năm sau đã nghĩ vỗ mông rời đi? Có gan anh làm cho tôi xem. Ai nói gì với anh một năm? Chỉ vì một năm tôi phải làm nhiều việc vậy à? Mười năm thì sao? Hai mươi năm, ba mươi năm đã là gì? Năm mươi năm, cả đời tôi cũng không muốn. Cung Duy Diệp, anh nghe cho rõ, mặc kệ anh biến thành cái gì, anh vĩnh viễn, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về một mình Phương Diễm tôi. Mặc kệ anh yêu tôi cũng được, không yêu tôi cũng không sao, tôi đã nhìn trúng anh rồi, anh không thể thoát được đâu. Ngu ngốc, đời này sao có thể đủ chứ, kiếp này dù kết thúc tôi cũng không muốn buông tay, tôi muốn chính là đời đời kiếp kiếp, đời đời kiếp kiếp, anh hiểu chưa hả? Ngu ngốc!”

Vĩnh bất tương kiến, vĩnh bất tương kiến…

Bốn chữ vang lên trong đầu gã suýt xé nát trái tim gã, còn chưa kịp nhỏ huyết đã bị gặm nhấm hầu như không còn. Đau đớn lan tràn khắp cơ thể hầu như không thể chịu nổi, chỉ hơi khẽ cử động cũng run rẩy.

Vĩnh bất tương kiến!

Gã không dám tưởng tượng địa ngục đó sẽ như thế nào, gã tuyệt không thể nghe anh nói như vậy, tuyệt không thể!

“Phương Diễm…” Cung Duy Diệp kích động ôm cổ gã, kéo gã xuống, tứ thần gần kề, nhắm mắt thâm duyện.

“Tuy biết đó chỉ là lời nói dối, nhưng tôi vẫn muốn nghe, nghe chính cậu nói cho tôi, Phương Diễm, Phương Diễm…”

Tựa như thệ ngôn tuyên cáo tương lai đau buồn của chúng ta, ngày giấc mộng này kết thúc…

“Duy Diệp, chẳng lẽ tôi nói yêu anh vẫn còn quá ít? Duy Diệp, anh nghe kỹ đây, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại yêu anh như vậy, chỉ nghĩ tới anh muốn vĩnh viễn ly khai tôi, tim tôi, tim tôi tựa như muốn đình chỉ, có thứ gì đó nghẹn lại tại họng, anh có biết cảm giác này không? Ngu ngốc như anh thực sự hiểu được không?”

“Phương Diễm, xin lỗi, xin lỗi…”

“Tôi không biết cuối cùng chúng ta sẽ tới đâu, đi tới năm nào tháng nào, nhưng chúng ta duy nhất có thể làm không phải là cùng nhau nỗ lực, nỗ lực đi xa hơn à? Nếu thật sự yêu nhau không phải như vậy ư? Gì mà người xa lạ chó chết? Tôi bất năng nghe anh nói như vậy nữa. Tôi thà rằng anh móc lấy trái tim tôi cũng không muốn nghe nữa. Chúng ta sẽ không bao giờ chỉ có một năm, tuyệt không! Tâm của tôi, cơ thể của tôi, sinh mệnh của tôi tất cả đều cho anh, yêu cường liệt như vậy, chỉ còn mấy tháng ngắn ngủi, thực sự có thể biến mất ư? Duy Diệp…”

“Tôi sẽ không nói nữa, không bao giờ nhắc tới nữa, mười năm, hai mươi năm cũng tốt, dù cho chỉ có ba năm, năm năm, tôi cũng sẽ mỗi ngày đều cùng cậu nỗ lực, xin lỗi…”

“Duy Diệp, tôi yêu anh, tôi yêu anh…”

“Tôi cuối cùng cũng minh bạch vì sao nhiều nữ nhân thích cậu như vậy, cậu hay dùng lời nói dối ngọt ngào như vậy mới lừa được các nàng phải không, như vậy tiểu Phàm mới yêu cậu.”

“Lời này cả đời tôi chỉ nói với một tên ngốc, cũng chỉ nói với một mình người đó.”

“Tên ngốc đó cũng rất yêu cậu, tên ngốc đó cũng muốn cùng cậu đời đời kiếp kiếp, dù biết rõ không có khả năng, thế nhưng —”

Phương Diễm, giống cậu, kiếp này kết thúc, tôi còn không muốn buông tay, không muốn buông tay…

Nhưng tiếc rằng —

Một câu nói đùa khi giận dỗi cánh thành kỳ hạn của chúng ta…

Một năm

Từ khi quen nhau tới khi kết thúc, một năm xa cầu, chỉ có thể trở thành ký ức của chúng ta

Không có thượng đế, không có cảm thông, không có nhân từ, không có chúc phúc…

Quen nhau khi mùa thu lá rụng, chỉ một lần ngoái đầu nhìn lại, tôi nhớ rõ cậu; xa nhau khi mùa thu lá rụng, ngưng mắt nhìn cậu tươi cười, tôi tuyển trạch quên…

Xin lỗi, darling, tôi —

Không muốn buông tay, không muốn buông tay, không muốn buông tay…

Hết kiếp này, nếu còn kiếp sau, tôi sẽ lại nắm tay cậu…