Một trận cười vang giật mình tỉnh giấc Cung Duy Diệp vừa biểu lộ xong đang rơi vào trầm tư. Anh ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái, cô gái mặc đồ kỵ sĩ đang oán giận nhìn anh, tức giận mặt đỏ bừng, quát to: “Anh đang nghĩ gì thế hả? Tôi đã bảo anh nhận sai người hai lần rồi. Thật là.”
“A? Xin lỗi, xin lỗi…” Cung Duy Diệp xấu hổ gãi gãi đầu. “Thật không có ý tứ!” Vì sao anh luôn làm chuyện mất mặt thế nhỉ, càng ngày càng hay sai lầm. Thảo nào người kia luôn mắng anh ngốc, anh quả nhiên — tự dưng nghĩ tới cậu ta làm gì chứ. Cung Duy Diệp, mày —
Người chủ trì cũng nhịn cười đi tới bên anh, vỗ vỗ vai anh, tượng trưng thoải mái hai câu, mời anh về lại vị trí, người kế tiếp lên sân khấu.
Đến lượt Trữ Tử Phàm, nữ hài một thân trang phục tiên nữ, chậm rãi đi về phía hoàng tử trong lòng cô. Xin lỗi anh, Duy Diệp, em vô pháp đáp lại tình cảm của anh. Em rất vui anh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Em cũng giống như Duy Tuyết, mong muốn anh tìm được một người vợ tốt nhất trên đời. Em vĩnh viễn, vĩnh viễn làm em gái anh.
Trang phục công chúa màu hồng nhạt tại ánh sáng nhu hòa chiếu xuống càng thêm mỹ lệ quý giá. Trữ Tử Phàm ngẩng đầu nhìn bóng lưng trước mặt. Tóc dài rối tung, lưng thẳng tắp, thân cao xuất chúng. Dựa vào cảm giác trong trí nhớ, cô dừng lại tại phía sau công chúa kiêu ngạo, khẽ mở miệng, “Em thích anh…”
“Em thích anh, cảm giác này thật kỳ lạ. Một công tử nhà giàu kiêu ngạo, tự phụ, ương ngạnh. Em ghét nhất loại người này, đồng thời từng quyết tâm, tương lai nhất định sẽ không yêu một người như anh.”
“Trong lòng mỗi một cô gái đều có một vị hoàng tử, giống như ánh mặt trời làm họ ấm áp. Người đó nhất định phải cao lớn, có đôi vai rộng, có nụ cười xán lạn có thể bao dung tất cả. Cuối cùng có một ngày, em tìm được người như vậy.”
“Thật lâu em mới hiểu rõ trái tim mình. Khi em muốn tới gần anh, trốn tránh của anh làm em minh bạch em đã — thích anh, thật sâu thích anh. Không muốn chỉ là bạn anh, không muốn không được thấy anh, không muốn không nghe thấy giọng nói anh, không muốn chúng ta luôn luôn bỏ qua đây đó. Xa lạ mấy ngày nay làm em cảm thấy sợ hãi, sợ anh một ngày nào đó chợt biến mất, không bao giờ xuất hiện trước em nữa. Sở dĩ, em muốn nói với anh, dùng dũng khí nói với anh, em thích anh. Nếu anh còn nguyện ý tiếp thu con bé có chút nghịch ngợm, có chút quật cường này, em mong muốn có thể đội vương miện kia, cùng anh bước xuống sân khấu.”
Cuối cùng, cùng nhau cảm ơn, Phương Diễm, Phương Diễm…
Cung Duy Diệp khẽ cười. Tiểu Phàm, cuối cùng em cũng tìm được hạnh phúc của mình? Anh chúc phúc em, đôi trai gái đêm nay có lời tỏ tình thâm tình nhất.
Duy Tuyết thở dài, lắc đầu. Chị tiểu Phàm, cuối cùng chị cũng không thể trở thành chị dâu của em. Đêm nay thật kỳ lạ, không khí oi bức làm mọi người đều có dũng khí thổ lộ tình cảm. Được rồi, em thừa nhận, hai anh chị đẹp đôi nhất đêm nay. Chỉ tội nghiệp anh trai em, một nam nhân ngơ ngác ngốc nghếch, lại ngại ngùng như vậy, không biết tới bao giờ mới kiếm được vợ đây. Ai!
Nghe cô nói xong, Phương Diễm bình tĩnh xoay người, tháo xuống mặt nạ, lộ ra khuôn mặt băng lãnh không mang theo một tia ôn độ. Không có chút hổ thẹn, đối mặt với Trữ Tử Phàm, nói ra lời nói dối cực kỳ tàn nhẫn. “Xin lỗi, cô nhận sai người.”
Diệc thật diệc giả, nhận sai người, yêu sai người, tôi cho tới lúc này chưa bao giờ là hoàng tử cô nên lựa chọn.
Nụ cười trong nháy mắt cứng đờ, khóe miệng không kịp thu về đau đớn trong đêm hè. Trong đôi mắt Trữ Tử Phàm chỉ thấy khuôn mặt tuyệt tình, lãnh khốc — trang điểm nhàn nhạt, ánh mắt âm u, đôi môi bạc tình.
Nhận sai — người.
Cười khổ cúi đầu, cô chậm rãi nói, “xin lỗi”, tĩnh tĩnh lui về chỗ.
Một lời cự tuyệt không quá nặng, nhưng dùng phương thức sơ sài như vậy, viết xuống kết thúc.
Kỳ thực chưa từng có bắt đầu, làm sao lại kết thúc.
Xin lỗi, cô nên sớm minh bạch, từ lúc người kia không hệ nhận điện thoại của cô, không hề chủ động mời cô, lúc đó có lẽ cô đã minh bạch, chỉ là không muốn minh bạch mà thôi.
Cứ như vậy kết thúc? Không cam lòng kết thúc như vậy? Cô còn có thể tìm lý do gượng ép gì giải thích lạnh lùng của gã? Ngây ngốc yêu thương người kia, nguyên lai, chỉ mỗi mình cô.
“Tiếp theo số 137 lên sân khấu.” Người chủ trì cầm lấy thẻ bài, gọi vào micro.
Váy công chúa kéo dưới mặt đất sàn sạt rung động, Phương Diễm tháo xuống mặt nạ cầm trong tay. Trò chơi nực cười ngu ngốc, cuối cùng cũng có kết quả gã mong chờ.
Gã thẳng tắp đi về một phía, không quan tâm đám người xung quanh, nơi đó có một vị đạo hấp dẫn gã, dẫn dắt gã không ngừng đi tới.
Những tiếng nói khe khẽ trong nháy mắt im bặt, tiếng cười của những người xung quanh dưới ý bảo của người chủ trì dần dần ngừng lại. Trong hô hấp bình ổn kia có một vẻ u sầu dày đặc, bước chân kiên định chưa từng có dấu hiệu rời đi, nơi này làm mọi người thấy kỳ lạ, nhưng có thứ gã quen thuộc.
Mùi thuốc nhàn nhạt chỉ có ở trên người người kia. Duy Diệp, tôi ngay phía sau anh, anh có biết không…
Trong bóng tối kia tôi tìm thấy thân ảnh của anh, đợi kim quang định mệnh chiếu vào trên người anh. Bóng lưng quen thuộc tôi vẫn dấu kín trong lòng, lúc này đây, tôi sẽ không buông anh ra nữa…
“Tôi thích anh…”
Mọi người ngừng thở, chứng kiến lời tỏ tình tại trong mắt họ từ lâu nhầm lẫn.
“Tôi thích anh…”
Đây là giọng nói của Phương Diễm? Cậu đang tỏ tình với ai vậy? Tiểu Phàm? Cung Duy Diệp không khỏi cười khổ chính vô vị. Còn có thể là ai chứ? Tại nơi không quen này… Mà tôi, còn muốn nghe thấy giọng nói cậu, quả thực tàn khốc.
Quên đi, dù sao cũng là lần cuối. Nhắm mắt lại, có lẽ thanh âm kia sẽ trở nên thật nhẹ, không vào được trong lòng anh…
“Tôi thích anh,” mỗi chữ mỗi câu đúng mạnh mẽ như vậy, nghiêm túc như vậy. Cảm tình lần đầu bỏ ra, gã đã không muốn thu hồi nữa. Dù cho đó là một nam nhân giống gã, dù cho người đời không cho phép, yêu chính là yêu. Tình cảm đã mất đi sao có thể thu lại, vậy hãy vui vẻ tiếp thu. Tôi yêu anh… Duy Diệp…