“Anh.”
Cung Duy Diệp quay đầu, “Duy Tuyết, sao em lại tới đây?”
“Em tới nói chuyện với anh nha.” Cung Duy Tuyết ngồi trên chiếu, mỉm cười ngưng mắt nhìn anh trai.
“Sao thế? Trên mặt anh có gì à?” Cung Duy Diệp sờ sờ mặt, chẳng lẽ bị bám bụi?
“Có a, trên mặt anh viết hai chứ đẹp trai này.” Cười ngắt một bông hoa loa kèn bên đường, nghịch ngợm thổi.
“Em —”
“Anh còn trách em à?”
“Trách em? Về việc gì?”
“Trưa hôm nay ấy, em nói làm anh đau lòng đúng không?”
Một chiếc xe con quyển bụi mù gào thét chạy qua, thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe tại chạng vạng mùa hè phá lệ ầm ĩ.
“Không đâu, Duy Tuyết.”
“Em nghĩ anh cũng minh bạch, em nói vậy cũng chỉ mong anh chết tâm thôi. Chị tiểu Phàm không còn là cô bé chúng ta quen thuộc trước đây nữa. Anh, dù anh có khổ sở bao nhiêu, anh đều phải chấp nhận chuyện này. Em còn chờ anh một lần nữa đứng dậy, tìm cho em một chị dâu tốt ni.”
“Ừ, anh hiểu. Duy Tuyết, cảm ơn em, anh đối với tiểu Phàm sẽ không còn bất luận mong muốn gì nữa.”
“Vậy tốt rồi.” Cung Duy Tuyết ghé vào trên người anh, đôi mắt to tròn nhấp nháy. “Anh, Phương đại ca đâu?”
“Cậu ta? Có lẽ… trở về tắm rồi.”
“Vậy lát anh ấy lại ra ngoài này à?”
“Chắc là không đâu, ở đây vừa bẩn lại nóng, tới đây làm gì?”
“Thật hiếm có. Em còn tưởng anh ấy một tấc cũng không chịu rời anh chứ.”
“Em nói gì thế?”
“Anh, em nghĩ Phương đại ca thật kỳ lạ. Anh ấy bảo không phải vì chị tiểu Phàm mới tới đây, vậy anh ấy vì sao lại tới chứ? Dù sao cũng không phải vì em. Anh, chẳng lẽ vì anh à?”
“Duy Tuyết — em nói gì vậy?”
“Anh, từ lúc tới đây, Phương đại ca vẫn bám lấy anh không buông, hôm qua còn cùng anh chen chúc ở đây làm mồi cho muỗi, hôm nay lại bỏ lại chị Tử Phàm, đột nhiên đuổi theo anh. Hai anh không phải là tình địch à? Mà dù có là bạn bè cũng không tới mức phải vậy chứ. Anh không thấy anh ấy rất kỳ quái à?”
“Anh, anh không biết.” Cung Duy Diệp quay đầu, không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt Duy Tuyết.
“Anh, Phương đại ca cùng chị Tử Phàm rốt cuộc là quan hệ gì? Cả hai thật sự là người yêu à? Em hỏi chị Tử Phàm, chị ấy vẫn nói chỉ là bạn, không còn gì khác. Em thấy thái độ của Phương đại ca với chị Tử Phàm luôn luôn xa cách. Em nghi ngờ chị Tử Phàm đơn phương thích anh ấy. Hơn nữa tối trọng yếu —” Duy Tuyết tiến tới trước mặt anh, “Anh, em nghi Phương đại ca thích anh.”
“Duy Tuyết!” Một câu nói cả kinh Cung Duy Diệp thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Em, em, em đang nói gì thế?”
“Sao anh kích động vậy?” Vỗ nhẹ lên ngực, chính lần đầu bị tiếng hét của anh trai làm giật mình a.
“Xin lỗi, nhưng Duy Tuyết, em đừng nói đùa nữa. Sao có thể vậy được?”
“Sao lại không có khả năng, anh không biết có việc như vậy à? Hơn nữa trong lớp em có rất nhiều đam mỹ lang, mà anh biết đam mỹ lang là gì không? Ai nha, chính là người thích xem hai nam nhân ở bên nhau.”
“A? Nơi đây hẻo lánh như vậy cũng có loại người này à?” Sao ở đâu cũng có vậy?
“Â?” Duy Tuyết cảnh giác lập tức vảnh tai, nhìn chằm chằm mặt anh. “Đâu đều có? Anh đã từng gặp phải người như vậy à?”
“Không, không phải. Anh chỉ đúng, chỉ là nghe người khác nhắc tới thôi.” Sát sát mồ hôi, sao có thể lừa được con mắt ranh mãnh của cô nhóc mười bảy tuổi này chứ. Cung Duy Diệp, mày thật sự không biết nói dối gì hết.
“Dù sao em cảm thấy vậy.” Duy Tuyết khó có được không hề truy vấn, ngồi thẳng dậy, “Thế nhưng nghĩ lại cũng không đúng, Phương đại ca ngay từ đầu không phải tình địch của anh à? Vậy rõ ràng anh ấy muốn theo đuổi chị Tử Phàm, chứng tỏ anh ấy không phải đồng tính luyến ái, sao lại thích anh đượ chứ?”
“Duy Tuyết —”
“Chẳng lẽ ngay từ đầu anh ấy nhìn trúng anh, theo đuổi chị Tử Phàm cũng chỉ để ngụy trang, chỉ là mượn cơ hội tới gần anh. Ân.” Thỏa mãn gật đầu, “Rất có thể.”
“Em hoang tưởng quá đấy.” Thế nào có thể, thái độ lần đầu Phương Diễm gặp anh, sợ rằng trong mắt cậu ta, anh ngay cả ‘người’ cũng không bằng.
“Ách… cũng không đúng.” Quay đầu nhìn anh, bất mãn lắc đầu, “Tuy em vẫn nói anh đẹp trai, thế nhưng kỳ thực anh cũng chỉ nhìn được thôi. Anh cái loại hình đại thúc này, hấp dẫn phụ nữ lớn tuổi chưa kết hôn còn có thể, tượng Phương Diễm cái loại nam nhân có bề ngoài lại thích xoi mói, nghĩ thế nào cũng không có khả năng coi trọng anh cái khuôn mặt ngây ngốc ngơ ngác này được. Sai, sai, nhất định không có khả năng…”
“Duy, Duy Tuyết — anh kém đến vậy à? Tối thiểu vóc người cũng được, cũng cao ráo chứ.” Đúng, đúng, anh cũng có ưu điểm.
“Ca —” Miễn cưỡng đưa lên một bạch nhãn. “Phong lan cùng cỏ dại có sự khác biệt, anh biết chứ?”
“Anh —” một đạo hắc tuyến.
“Không biết à, vậy hoàng tử cùng kẻ ăn mày là đủ hiểu chứ?”
“Duy Tuyết —” hai đạo hắc tuyến.
“Hết hi vọng thôi, anh ấy không có khả năng coi trọng anh đâu.”
“…” Ba đạo hắc tuyến cộng thêm cúi đầu.
A?
Sai —
“Duy Tuyết, anh cũng không nói muốn cậu ta coi trọng anh, là em —”
Đứng lên, vỗ vỗ quần áo, Cung Duy Tuyết thở dài. “Quên đi, quan sát thêm đã, nghĩ thế nào cũng không có khả năng. Phương đại ca vừa có tiền vừa đẹp trai, gia thế lại tốt vậy, không có nữ nhân nào không thích anh ấy cả…” Vừa nói một bên chậm rãi trở về.
Ai!
Cung Duy Diệp bất đắc dĩ lắc đầu. Con nhóc này, không biết con bé cả ngày chỉ biết nghiên cứu mấy thứ linh tinh này, tương lai sao có thể vào đại học chứ.
Nằm ở trên chiếu, tiện tay nắm lấy lúa mạch phơi nắng cả ngày, còn lưu lại chút ấm áp trên tay.
Một năm một năm, tại chút bất tri bất giác đã qua hai mươi tám năm. Còn mấy tháng nữa là tới sinh nhật anh, đã sắp hai mươi chín tuổi rồi, anh đã là — một lão già rồi.
Ngay cả bạn gái cũng chưa từng có, quả thật rất bi ai.
Chị dâu? Duy Tuyết, không biết em còn phải chờ bao nhiêu năm mới có thể có người để em gọi chị dâu.
Xin lỗi em, nguyện vọng đơn giản như vậy anh cũng không thể thực hiện giúp em. Anh thật vô dụng.
Em nói không sai. Anh vô cùng bình thường, chỉ như một gốc cỏ dại ven đường, đâu khác gì một tên ăn mày, sao có thể lọt vào mắt xanh của hoàng tử…
Phương Diễm, có lẽ tôi không còn bình thường nữa rồi, tôi không thể tiếp tục nhớ tới cậu nữa…