Chương 30: Cộng miên (2)

“Phương Diễm…” Trong mộng nói mê gọi tên này, cảnh trong mơ thật không đúng thật. Sao cậu lại chạy vào trong giấc mộng của tôi? Khuôn mặt luôn luôn tức giận xuất hiện trước mắt tôi, che khuất một khoảng tinh không, mặc dù trời tối nhìn không rõ, nhưng tôi biết đó chính là cậu. Tôi hảo tưởng vươn tay chạm vào cậu.

Cười với tôi một cái đi.

Đừng luôn gọi tôi ngu ngốc, thằng ngốc, chẳng lẽ tên tôi rất khó nghe, tại sao luôn tìm nhiều từ gọi tôi như vậy.

Đừng luôn nhăn nhó với tôi, tôi chỉ hi vọng cậu đừng như vậy, được không?

Đừng luôn cùng tôi cãi nhau, nếu đây là giấc mộng của tôi, vậy mọi việc phải theo ý tôi chứ, đầu tiên, cười một cái đi…

“Làm gì vậy?”

Ngay cả ngữ khí cũng giống trong hiện thực, nói chuyện với tôi không thể hòa nhã một chút sao?

Ngữ khí???

Cung Duy Diệp mạnh ngồi dậy, bất khả tin tưởng lắc đầu, đây, đây là —

Anh quay lại, Phương Diễm cũng không hề biến mất, vẫn đứng trước mặt anh.

“Phương Diễm?” Sao, sao cậu ta lại tới đây?

“Gọi gọi cái gì.” Tự cố tự cởi giày, ngồi trên chăn bông, một đôi mắt không bao giờ nguyện ly khai nhìn anh chằm chằm.

“Cậu, không phải cậu đã về à? Sao lại —”

“Một mình anh ở chỗ này tôi lo lắng, vạn nhất bị kẻ khác lừa bán đi phải làm sao.”

“Sao có thể chứ.”

“Khứ, ngu ngốc như anh ai nói gì cũng tin, rất khó nói a.”

“Cậu —” nhịn xuống, nhịn xuống, “Vậy cậu muốn ngủ ở đây à?”

“Nói thừa, không ngủ đây tôi ngủ trên đường chắc.”

“Nhưng đây là chiếu đơn, chăn cũng rất nhỏ.”

“Nằm sát một chút là được.”

“Cậu nên trở về thôi, ngủ trên giường vẫn hơn nằm đây chứ.”

“Anh đuổi tôi?”

“Không phải — tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, ngủ ở đây cậu không thấy khó chịu à. Buổi tối xe chạy qua chạy lại rất ầm ĩ, hơn nữa nếu cậu bị lạnh —”

“Không phải anh cũng ngủ ở đây à?” Phương Diễm thẳng thắn nằm xuống.

“Vậy kệ cậu.” Cung Duy Diệp ngồi một bên, một thời không biết nên làm gì.

“Ai, cậu không sợ muỗi à?”

“Không sao, bên ngoài có gió, không sợ muỗi đốt.”

“Anh không nằm xuống à?”

Chỉ nằm cùng nhau mà thôi, nếu chính kiên trì quá mức hình như rất kỳ quái. Trước đây không phải từng cùng ngủ trên sàn nhà trong phòng khách à? Cung Duy Diệp, không nên nghĩ quá nhiều.

Thuyết phục chính nằm xuống, cùng gã vai chạm vai nằm bên nhau.

Trầm mặc tại trong bóng đêm đen kịt duy trì liên tục, đường cái tương đối yên lặng, thỉnh thoảng mới có một hai chiếc xe rít gào mà qua, phần lớn đều chỉ có tiếng ve cùng tiếng ếch làm bạn bên tai.

“Này, anh ngủ chưa?”

“Chưa.”

“Gặt xong rồi, anh — về luôn chứ?”

“Mấy ngày nữa tôi mới lên.”

“Anh thực sự định ở đây đến hết nghỉ phép à?”

“Ân, cũng không có chỗ đi.”

“Anh khả dĩ… quay lại, một mình tôi… cũng thấy buồn chán.”

“…”

“Không muốn à?”

“Dọn tới dọn đi rất phiền phức, tôi ở ký túc xã cũng được, giờ cũng không còn ồn ào nữa, cảm ơn cậu.”

Phương Diễm trọng trọng thở hắt ra, “Gặt lúa rồi còn làm gì nữa, lại gieo giống khác à?”

“Đợi phụ cận gặt hết sẽ đốt rơm, tro dùng làm chất dinh dưỡng luôn, sau đó gieo đỗ tương.”

“Đốt? Làm thế ô nhiễm lắm.”

“Không còn cách nào, để tiết kiệm tiền rất nhiều nơi đều làm vậy.”

Kéo chăn đắp cho anh, Phương Diễm gối đầu lên tay, nhắm mắt khẽ nói: “Lần trước chưa kể xong, tiếp tục kể cho tôi nghe chuyện anh lúc bé đi.”

“Cậu vẫn muốn nghe à?”

“Ừ.”

“Tôi kể cho cậu nghe lần đầu tôi đưa tiểu Phàm tới trường. Cô ấy gặp rất nhiều chuyện đáng xấu hổ, tôi —”

“Chuyện khác.”

“A? Được rồi, kể cậu nghe chuyện cô ấy đi học vậy —”

“Đổi tiếp.”

“Đổi nữa? Còn có, còn có… A, đúng rồi, có lần tôi đèo cô ấy đi xe đạp, vừa đi vừa nói chuyện —”

“Cung Duy Diệp!”

“Làm, làm sao vậy? Đột nhiên lớn tiếng thế.”

“Anh không có chuyện nào không liên quan tới cô ta à?”

“Nhưng tôi cùng tiểu Phàm lớn lên bên nhau, trong hồi ức của tôi đương nhiên đều có cô ấy.”

“Anh —”

“Phương Diễm…” Mở mắt, những ngôi sao trên bầu trời xa xôi đang nhấp nháy, ánh sáng trong nháy mắt không đủ chiếu sáng hắc trầm đêm khuya, toàn bộ rơi vào u ám. “Tiểu Phàm là một cô gái rất lương thiện, cậu không tham dự nhân sinh của cô ấy nên cậu không biết. Từ nhỏ chúng tôi đã luôn ở bên nhau, tôi luôn xem cô ấy như em gái. Cô ấy lúc nhỏ a, cả ngày bám lấy tôi, bảo tôi đưa cô ấy đi trèo cây, câu cá, luôn ngọt ngào gọi “anh Duy Diệp, anh Duy Diệp”. Dù cô ấy có đôi lúc tùy hứng, có chút nghịch ngợm, có đôi khi vô duyên vô cớ tức giận, nhưng cô nhóc nào lại không vậy chứ. Đến lúc tôi lên thành phố học đại học, đến khi mẹ tôi bệnh nặng nằm trên giường, tôi mới biết tiểu Phàm đã thực sự trưởng thành. Ba năm, tròn ba năm, ngày nào cô ấy cũng tới nhà tôi, hầu hạ mẹ tôi vô pháp hoạt động cùng Duy Tuyết chỉ nhỏ hơn cô ấy sáu tuổi. Làm cơm, giặt quần áo, quét tước, thậm chí giúp mẹ tôi tắm, sát người, đổ bô. Cô ấy lúc đó chỉ mới là một cô bé cấp hai chưa tốt nghiệp, mỗi ngày còn phải đi học, nhưng cô ấy không hề có một câu oán hận. Duy Tuyết hiểu chuyện thường ở bên cô ấy, giúp cô ấy làm những việc đơn giản. Con bé luôn thấy tiểu Phàm vui cười, chưa từng thấy cô ấy lộ vẻ khó chịu. Tiểu Phàm là một cô gái như vậy, luôn làm người khác thương yêu, muốn bảo vệ. Tôi vẫn luôn nghĩ, trái tim cô ấy chắc phải làm bằng vàng, bởi vậy, dù có việc gì xảy ra, tôi mong cô ấy luôn hạnh phúc.”

Nếu người như vậy còn không chiếm được hạnh phúc, vậy ai mới có quyền hưởng thụ từ này. Yêu em, anh mong muốn em được hạnh phúc. Mà buông tay, cũng vì mong muốn em được hạnh phúc. Tiểu Phàm, kiếp này nợ em, anh dùng cách này hoàn lại, mà em cũng mong muốn như vậy. Tiểu Phàm, anh sẽ vĩnh viễn là anh Duy Diệp của em, luôn bên em, bảo vệ em.

“Cung Duy Diệp, tình cảm của anh không phải tình yêu.” Trong đêm tối, thanh âm chắc như đinh đóng cột có lực như vậy, xẹt qua trái tim anh.

“Cậu nói gì?”

“Anh căn bản không yêu cô ấy, anh chỉ cảm kích, cảm kích mọi việc cô ấy làm cho gia đình anh, cảm kích cô ấy chăm sóc chu đáo mẹ anh khi bà ốm nặng. Nhưng đây không phải tình yêu.”

“Cậu nói bậy bạ gì thế hả?” Cung Duy Diệp mạnh ngồi dậy, phẫn nộ nhìn khuôn mặt gã không thấy rõ biểu tình.

“Cảm kích không phải là tình yêu. Anh chỉ nghĩ anh yêu cô ấy, kỳ thực không phải vậy, đúng chính anh lẫn lộn mà thôi, Cung Duy Diệp.”

“Cậu thì biết yêu là gì chứ hả đại thiếu gia chỉ biết đùa giỡn tình cảm người khác?”

“Tôi không hiểu? Tôi không hiểu việc gì tôi phải nổi điên chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ? Tôi không hiểu sao tôi có giường đàng hoàng không ngủ, chạy tới đây cùng anh làm mồi cho muỗi? Tôi không hiểu —”

“Cậu tự cho của cậu mới là yêu. Loại người như cậu chỉ biết hơi chút nổi cáu, dùng nắm đấm, suốt ngày không biết nói lời dễ nghe, ai sẽ yêu cậu chứ. Người bị cậu yêu cũng chỉ gặp bất hạnh thôi. Tiểu Phàm cô ấy, cô ấy —”

Phương Diễm nhìn thân thể trong bóng đêm không ngừng phập phồng, không nói được một lời.

“Tôi không cho phép cậu sỉ nhục tình cảm của tôi đối với cô ấy, đâu là biết ơn, đâu là ái tình tôi biết phân biệt. Tôi đã từng, đã từng yêu cô ấy rất sâu đậm. Tôi cho rằng cô ấy là tất cả của tôi, tôi cho rằng cô ấy là sinh mệnh của tôi, tôi cho rằng chỉ có tôi mới mang lại hạnh phúc cho cô ấy, tôi cho rằng — suốt hai mươi tám năm qua, tôi chưa bao giờ hoài nghi hết. Tuy hiện tại — nhưng tôi thật sự yêu cô ấy, không kẻ nào được phép nghi ngờ.

Nắm chặt tay em, nghe em hát, nhìn em tung tăng đi qua dòng suối nhỏ, anh đã từng, đã từng thầm nghĩ giữ chặt lấy hình ảnh này.

Tiểu Phàm, anh thực sự nghĩ, người nắm chặt tay em, chỉ có anh thôi…

Đúng ông trời đã định trước duyên phận này, nhượng chúng ta trở thành thanh mai trúc mã, nhưng tại sao không để duyên phận này tiếp tục?

Nếu anh không lên thành phố học, nếu anh không ly khai thôn nhỏ này, phải chăng anh vẫn có thể cùng em tay nắm tay, kề vai đi suốt quãng đời này?

Tiểu Phàm, anh vẫn cho rằng anh vĩnh viễn sẽ không thay đổi, mong muốn cùng em kết hôn, hoàn thành tâm nguyện của mọi người…

“Năm tôi mười lăm tuổi, tiểu Phàm chạy tới vách núi chơi, thiếu chút nữa ngã xuống. Lúc đó tôi nắm chặt tay cô ấy, chỉ có một ý nghĩ trong đầu, tuyệt đối không được buông tay, có chết cũng không được buông tay. Buông tay sẽ không còn được nhìn thấy tiểu Phàm nữa; buông tay sẽ không còn nghe thấy cô ấy gọi tôi ‘anh Duy Diệp’ nữa. Không thể buông tay, dù có cùng tiểu Phàm ngã xuống cũng không được phép buông tay. Chỉ vì ý nghĩ này mà tôi có thể chịu đựng suốt một giờ. Khi người lớn chạy tới nắm chặt lấy tay tiểu Phàm bảo tôi buông tay, nhưng tôi làm không được. Cánh tay kia tựa như được nối liền với tay tôi, tôi cũng không nguyện buông tay. Dù làm vậy làm mọi người khó cứu tiểu Phàm, dù ba mẹ đánh tôi, mắng tôi, cầu tôi thế nào, tôi cũng không buông tay. Nắm thật chặt, cánh tay đau như muốn đứt ra cũng không buông tay. Khi bọn họ cứu được tiểu Phàm, cánh tay tôi cũng trật khớp. Tôi biết, cả đời này tôi cùng tiểu Phàm đều không thể cắt đứt. Tôi yêu cô ấy, dùng sinh mệnh của tôi yêu cô ấy, tuyệt không giả dối. Cô ấy muốn gì tôi đều có thể đưa cho cô ấy, cuối cùng cô ấy tuyển trạch muốn tôi từ bỏ chấp nhất của mình với cô ấy, tôi cũng đồng ý cô ấy. Đây là cách tôi yêu cô ấy.”

Cơn gió khẽ đong đưa những tàng cây bạch dương, xóa đi oi bức ngày hè, mùi lúa mới thơm ngát bồi hồi xung quanh, thật lâu vô pháp rời đi.

Tiểu Phàm, em đã yêu người khác, anh không thể chờ em nữa, nhưng anh có thể chúc phúc em. Dù người kia, người kia đúng —

Cung Duy Diệp mất tinh thần nằm xuống, nhắm mắt lại.

Anh thật đáng thương, những người anh yêu, chưa từng có ai thuộc về anh. Mơ một giấc mộng ngây ngốc, ngây ngốc mong muốn hai người anh yêu vĩnh viễn hạnh phúc. Như vậy cũng đủ rồi, đủ rồi…

Phương Diễm nằm bên anh, đắp chăn cho anh.

“Duy Diệp, có cơ hội đưa tôi tới gặp cha mẹ anh ba.”

Đêm, thâm trầm kéo dài, không nắm được tay, ràng buộc trong lòng…

Suốt đời, thật dài, cả đời này, tôi cùng anh, cũng không thể cắt đứt.